Buổi tối, Tang Tử quả nhiên lấy được giải dược của tuyết hủy nhan về, còn mang đến cả mấy bình chữa sẹo tốt nhất nữa.
Hiệu suất như vậy làm cho Tô Phi Sắc không khỏi chậc lưỡi.
Ngày đó Ngọc Tuyền Cơ rõ ràng đã nói sẽ không giúp nàng, nhưng hôm nay nàng để Tang Tử đến xin đồ, hắn lại vẫn cho.
Nàng vốn còn cho rằng nếu như Tang Tử không lấy được, nàng sẽ tự mình đi một chuyến.
"Tang Tử, làm sao ngươi lấy được mấy thứ này ở chỗ Ngọc Tuyền Cơ vậy?" Nhớ tới cách lần trước Tang Tử dùng để mời Lưu mama, Tô Phi Sắc liền nhịn không được hỏi: "Uy hiếp hắn nếu như không cho sẽ đập đầu chết ở đó sao?"
Tang Tử ngượng ngùng đỏ mặt: "Cửu Thiên Tuế sẽ không quan tâm nô tỳ có đập đầu chết hay không đâu."
"Cũng đúng, có khi hắn còn kêu ngươi chết xa một chút, tránh cho hắn phải nhặt xác không biết chừng.
Nếu như không phải dùng cách này, thế thì là gì?" Vẻ mặt Tô Phi Sắc nghiêm túc chờ câu trả lời của Tang Tử.
Tang Tử nhẹ giọng cười: "Thật ra lúc nô tỳ đến, Cửu Thiên Tuế đã sai người chuẩn bị tốt mấy thứ này rồi, ngài ấy còn bảo nô tỳ chuyển lời lại cho ngài, lần sau tự xử lý cho tốt, đừng có nhờ đến đại gian thần như ngài ấy nữa."
Tô Phi Sắc bị nghẹn đến mức á khẩu, nghĩ đến Ngọc Tuyền Cơ này đúng là một nam nhân thù dai mà, lúc ở chùa Kính Mẫn nàng chẳng qua chỉ nói hắn một câu, bây giờ hắn lại lấy nó để vả mặt nàng.
Đúng là không biết nên khóc hay nên cười, nàng chỉ đành phải vẫy vẫy tay: "Đi đưa giải dược tuyết da cao đến cho Nhị di nương đi."
"Dạ." Tang Tử cười lui ra, nhưng chưa tới một lúc, nàng đã hoảng hốt chạy về: "Tiểu thư......"
Thấy bộ dáng muốn nói lại thôi của nàng, Tô Phi Sắc không khỏi nhíu mày: "Đã xảy ra chuyện gì?"
"Tô Tĩnh Hương......" Tang Tử vội thì thầm bên tai Tô Phi Sắc mấy câu.
Chỉ thấy vẻ mặt Tô Phi Sắc trong nháy mắt mắt trầm xuống: "Không ngờ Tô Tĩnh Hương lại sa đọa đến mức như vậy, Nhị di nương có biết chuyện này không?"
Tang Tử lắc lắc đầu: "Lúc nô tỳ vừa mới đưa giải dược đến cho Nhị di nương, Nhị di nương còn vô cùng vui vẻ, nói như vậy hẳn là cũng chưa biết chuyện này."
"Nếu như để Nhị di nương biết được, có lẽ sẽ đau lòng muốn chết." Tô Phi Sắc thở dài.
"Bây giờ tiểu thư định làm gì?" Tang Tử hỏi.
Tô Phi Sắc trầm tư một lát: "Ngươi có thử dò hỏi mục đích Tô Tĩnh Hương làm như vậy không?"
"Loại chuyện này nô tỳ nào dám dò hỏi lung tung chứ, ngộ nhỡ lại để lộ ra bên ngoài......!Nô tỳ vừa biết chuyện đã lập tức trở về nói cho ngài."
Nếu như đổi lại là ngày thường, có lẽ nàng còn biết nên làm như thế nào, nhưng hiện giờ thái độ của Tô Phi Sắc rõ ràng là muốn giúp Tô Tĩnh Hương, ngược lại khiến cho nàng không biết nên làm gì.
"Nên làm thế nào đây..." Tô Phi Sắc lấy tay xoa xoa huyệt thái dương, dường như vô cùng phiền não.
Không sợ đối thủ mạnh như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo, mấy lần trước Tô Tĩnh Nhu tính kế nàng thất bại ít nhiều đều có một phần là do Tô Tĩnh Hương.
Nàng vốn còn muốn giúp đỡ Tô Tĩnh Hương một chút, nhưng mà xem ra Tô Tĩnh Hương còn phiền toái hơn nàng tưởng.
Tô Phi Sắc đưa ra quyết định, liền đứng dậy đi ra ngoài viện: "Muốn biết vì sao nàng ta làm như vậy, sợ là cũng chỉ tự mình đến hỏi chính nàng ta thì mới biết được."
Tang Tử hiểu ý của Tô Phi Sắc, vội vàng đi trước dẫn đường.
Cách thiên viện không xa lắm, nàng liền dừng lại, hạ giọng: "Nô tỳ cho rằng, chuyện tiểu thư lén trợ giúp Nhị di nương nhất định không muốn để cho người khác biết, cho nên vừa rồi khi đưa dược đã chọn đường nhỏ hẻo lánh này, ngày thường con đường này hiếm khi có người, mà nô tỳ lại ở chính nơi đó trông thấy Tô Tĩnh Hương......"
Tang Tử làm việc từ trước đến nay tinh tế tỉ mỉ, lần này lại vô tình phá hỏng chuyện tốt của Tô Tĩnh Hương, thôi được, nàng sẽ vì Nhị di nương mà giúp Tô Tĩnh Hương một lần.
Lúc Tô Phi Sắc đẩy cửa ra, Tô Tĩnh Hương đang cùng với một nam nhân người không mảnh vải dây dưa ở bên nhau, nghe thấy tiếng động, lập tức sợ tới mức từ trên giường ngồi dậy.
Đợi đến khi nàng ta thấy rõ người đến là Tô Phi Sắc, hai mắt lập tức trợn trừng lên, lại cộng thêm với khuôn mặt máu thịt lẫn lộn của nàng ta, ở trong bóng tối thật chẳng khác nào ác quỷ.
Tô Phi Sắc thật không