Editor: Nyanko
Ngọc Tuyền Cơ đối với thái độ vinh nhục chẳng màng này của nàng rất là thưởng thức: "Không tồi, có phong phạm của đại tướng, có điều hôm nay bổn đốc không phải đặc biệt tới chúc mừng ngươi, mà là có một phần lễ vật muốn tặng cho ngươi.
"
"Lễ vật?" Tô Phi Sắc hơi nhíu mày, trong mắt thoáng hiện lên sự tò mò.
Những thứ từ tay Ngọc Tuyền Cơ ra đều là đồ tốt, chỉ là bây giờ nàng cũng chẳng thiếu gì cả, vậy thì cuối cùng hắn muốn đưa cái gì cho nàng?
Không đợi Tô Phi Sắc nghĩ nhiều, khuôn mặt tuyệt mỹ của Ngọc Tuyền Cơ đã đột nhiên hạ xuống.
Bên hông chợt nặng đi, đợi đến khi nàng phản ứng lại, cả người đã bị đưa bay lên giữa không trung.
"Ngọc Tuyền Cơ, ngươi làm gì vậy?" Tô Phi Sắc giật mình kêu lên, ngay cả tôn xưng cũng quên mất.
Ngọc Tuyền Cơ thấy trong mắt nàng vậy mà lại hiện lên một tia hoảng loạn, không khỏi tâm tình tốt hơn: "Vật nhỏ, ngươi cũng có lúc thấy sợ.
"
Tô Phi Sắc giật giật khóe môi, Ngọc Tuyền Cơ đúng là thích đặt biệt danh cho nàng, gọi là nha đầu nàng đã không nhịn được rồi, bây giờ lại còn biến thành vật nhỏ nữa.
Thêm mấy ngày nữa, có phải nàng lại được gọi bằng kiến nhỏ, chuột nhỏ, mèo nhỏ chó nhỏ nhím nhỏ rồi không?
"Lão già thúi, không lẽ ngươi định nửa đêm đi lừa gạt thiếu nữ nhà lành đấy à?" Tô Phi Sắc phản kích lại.
Không ngờ Ngọc Tuyền Cơ lại càng thêm vui vẻ: "Lão già ư, ha ha ha ha ha, thú vị, thú vị.
"
Võ công của Ngọc Tuyền Cơ cực cao, muốn tránh khỏi thị vệ tuần tra của phủ Thừa tướng thì dễ như trở bàn tay, chưa tới một lát, đã mang nàng lên trên nóc phòng của Tô Đức Ngôn.
Nóc phòng của Tô Đức Ngôn?
Đêm hôm khuya khoắt, Ngọc Tuyền Cơ đưa nàng tới đây làm gì chứ!
Tô Phi Sắc quay đầu ném về phía hắn một ánh mắt nghi hoặc, nhưng hắn lại chỉ chỉ vào mái ngói trên nóc nhà, ý bảo nàng bóc ra.
Tô Phi Sắc cúi người xuống lật một miếng ngói lên, chỉ thấy Tô Đức Ngôn đang ngồi trong phòng, mà trước mặt ông ta là Lý thị đang quỳ, Tô Phi Sắc nhìn lướt qua Lý thị, vừa nhìn thấy, khóe môi không khỏi nhẹ cong, một thân trang điểm này của Lý thị là muốn làm gì đây? Mỹ nhân kế!
"Lão gia, ngài nghe thiếp nói! " Lý thị cau mày, giống như muốn giải thích gì đó với Tô Đức Ngôn.
Nhưng lại bị Tô Đức Ngôn tức giận cắt ngang: "Nói gì? Bà cho rằng ta không biết mấy thủ đoạn nhỏ đó của bà sao? Nói thế nào đi nữa thì Phi Sắc cũng là con gái ruột của ta, đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, bà đã coi tôi thành gì rồi hả?"
Hay cho câu đánh chó cũng phải nhìn mặt chủ, thì ra ở trong mắt Tô Đức Ngôn nàng chỉ là một con chó.
Không, có lẽ ngay cả một con chó cũng không bằng, chủ nhân nuôi chó, còn có cảm tình với chó, mà Tô Đức Ngôn chỉ coi nàng là công cụ, không hề có tình cảm, một công cụ chính trị lạnh băng mà thôi, đôi mắt nguy hiểm của Tô Phi Sắc híp lại.
Lý thị bị Tô Đức Ngôn mắng đến ngây người, nhưng vẫn vội vàng ngẩng đầu, hai mắt rưng rưng nhìn ông ta: "Lão gia, không phải là thiếp nhỏ mọn không có lòng độ lượng, bây giờ Nhu Nhi đã vào cung làm phi, Điềm Nhi cũng đã trưởng thành, thiếp thật sự không cần phải tức giận với một nha đầu nho nhỏ làm gì, thiếp làm như vậy đều là vì lão gia và phủ Thừa tướng mà thôi.
"
Trước khi tới Lý thị đã trang điểm tỉ mỉ rồi, hơn nữa bình thường bà ta cũng đã chăm sóc bản thân rất tốt, lúc này dưới ánh nến lung linh lại có một loại phong vị khác, Tô Đức Ngôn thấy vậy, không khỏi trong lòng khẽ động, ngay cả lửa giận cũng giảm đi: "Vì ta và phủ Thừa tướng? Nói rõ xem nào?"
"Chẳng lẽ lão gia không cảm thấy Phi Sắc có chút kỳ lạ sao? Còn nhớ rõ lúc còn nhỏ, Phi Sắc là người yếu đuối an tĩnh nhất trong đám trẻ, thiếp đã mấy lần muốn gần gũi với con bé, con bé đều sợ tới mức suýt nữa ngất xỉu, nhưng bây giờ lại giống như thay đổi thành một người khác vậy, không chỉ nhanh mồm dẻo miệng ăn miếng trả miếng tàn nhẫn, ngài nhìn mấy ngày nay con bé xử lý phủ Thừa tướng mà xem, thật sự không hề giống một tiểu cô nương mười ba tuổi chút nào.
"
Tô Đức Ngôn khẽ nhíu mày, Lý thị nói cũng không sai, những chuyện đúng là vẫn luôn là nỗi nghi ngờ quanh quẩn trong lòng ông ta.
Thấy Tô Đức Ngôn không bảo bà ta ngừng lại, Lý thị lại nhanh chóng nói tiếp: "Thiếp đã suy nghĩ rất lâu, mãi vẫn nghĩ không ra đến cùng là có chuyện gì có thể khiến cho một người thay đổi lớn đến thế, trừ khi! Trừ khi những lúc trước vốn chỉ là giả