Khi Tây Lương Mạt đến linh đường, bên trong chỉ còn mấy gã sai vặt trông coi trốn trong góc lười biếng nói chuyện phiếm.
Hàn thị tuy là chủ mẫu một phủ lại xuất thân Hàn gia có cung tần, nhưng
người chết như đèn tắt, huống hồ người quản phủ hôm nay lại là Lê thị
hận không thể mang bà ta ra thiên đao vạn quả, nào có chuyện tận tâm lo
chuyện hậu sự cho bà ta.
Vì vậy Tây Lương Mạt hoàn toàn không bất ngờ khi thấy tình hình nay, ngược lại mấy người sai vặt kia mới hoảng sợ, vội vội vàng vàng đứng lên, sợ
hãi nhìn Tây Lương Mạt.
Đương nhiên Tây Lương Mạt sẽ không phạt bọn họ, nàng nhìn Bạch Ngọc một cái,
Bạch Ngọc hiểu ý lập tức thưởng tiền cho bọn họ, cười nói: “Mấy vị tiểu
ca vất vả rồi, đây là Quận Chúa ban thưởng, mau ra ngoài gọi chút thịt
rượu đi.”
Mấy người sai vặt nhìn nhau rồi cầm tiền cảm ơn rối rít bước ra ngoài.
Tây Lương Mạt tiện tay rút mấy que hương cắm trước linh đường của bà ta,
rồi nàng bốc mấy tờ tiền giấy ném vào chậu than, lười biếng nói: “Nhị
nương, ngươi đi đã được mấy ngày rồi, Mạt Nhi còn chưa cảm ơn ngươi ngày trước chăm sóc. Hôm nay tới đây vì muốn nói với ngươi một tin tức tốt,
một tin tức xấu, không biết ngươi muốn nghe cái nào trước.”
Gió thổi qua hất tung lá cờ trước quan tài, ánh nến bập bùng ánh sáng lành lạnh, giống như ánh mắt không cam lòng của ai đó.
Tây Lương Mạt cười khẽ: “Hẳn là Nhị Nương muốn nghe tin tức tốt trước. Tin
tức tốt chính là Nhị muội muội thật sự có bản lĩnh, lấy danh dưỡng bệnh
vào cung, thân thể thế kia mà cũng thông đồng được với bệ hạ, nghe nói
bệ hạ còn khen Nhị muội muội “dung mạo xinh đẹp, uyển chuyển đáng yêu,
rất hiểu lòng người” nữa kìa. Nay chỉ chờ Nhị Nương ngươi xuống mồ sẽ
đón vào cung, nhảy liền ba cấp phong Tần nữa cơ, có người nói ngay cả
danh hào bệ hạ cũng nghĩ rồi – Uyển Tần.”
Thân thể Tây Lương Tiên có khiếm khuyết, vừa thọt chân vừa không còn trong
sạch, nếu dựa theo trình tự tiến cung bình thường e rằng ngay cả một cửa nghiệm thân cơ bản nhất cũng bị đám ma ma kiểm tra thân thể gạch tên,
nay “tiến cung dưỡng bệnh” rồi “tình cờ gặp bệ hạ”, lại ngoài ý muốn
được thừa sủng, thành ra danh chính ngôn thuận.
Cũng không biết Tây Lương Tiên dùng phương pháp gì khiến Hoàng Đế cho rằng
nàng ta vẫn là tấm thân xử nữ, không chỉ không chê nàng là một người
thọt mà còn vì vậy càng thương tiếc hơn.
“Dù sao Hàn gia xưa nay nhiều mỹ nhân, là cung tần thế gia, thường xuyên
dâng sắc đẹp, rất am hiểu quyến rũ tranh sủng, nay Nhị muội muội đã được như Nhị Nương mong muốn, Nhị Nương ở dưới đất có biết nhất định sẽ rất
vui vẻ.” Tây Lương Mạt ném một nén vàng giấy vào trong chậu than, nhìn
nó biến thành tro rồi thở dài một hơi, như đang thật sự nói chuyện
phiếm.
“Có điều, tiếp theo Mạt Nhi muốn nói cho Nhị Nương một tin tức không được
tốt lắm. Mạt Nhi trước nay lòng dạ hẹp hòi, đê tiện vô sỉ, Nhị muội muội từ nhỏ được yêu chiều hơn Mạt Nhi, vinh quang hơn Mạt Nhi, vì vậy Mạt
Nhi thật sự không vừa mắt Nhị muội muội ở trước mắt ta đắc ý, nên sẽ sắp xếp cho muội muội một con đường khác. Nhị Nương, ngươi ở dưới dất có
biết nói không chừng sẽ “vui” đến sống lại đấy.”
Dứt lời, nàng xoa tay, nở nụ cười chậm rì rì dẫn Bạch Ngọc xoay người rời khỏi linh đường.
Chỉ còn lại gió lạnh thê lương, thầm thì thổi qua như tiếng khóc oán hận bất đắc dĩ.
— Ông đây là đường ranh giới Cửu gia không có bộ ngực lớn —
“Quận Chúa, ngài phải chuẩn bị cho tốt, mấy ngày nay thân thể bệ hạ không
tốt, lát nữa tới Tu Hành Điện ngài cố gắng nói ngắn gọn thôi.” Liên công công dẫn Tây Lương Mạt đi qua hành lang hoàng cung rất dài, ngẩng đầu
nhìn Tu Hành Điện phía xa trước mặt, hắn vẫn lo lắng thấp giọng dặn dò
Tây Lương Mạt.
Ngoại trừ là Phó Tọa Tư Lễ Giám, Liên công công còn là Đại thái giám tổng
quản ngự tiền trong cung, tuy ngày thường Hoàng Đế luôn ở trong Tu Hành
Điện ngồi thiền luyện đan, cổng lớn không ra cổng nhỏ không bước, nhưng
phần lớn thời gian hắn vẫn phải ở Tu Hành Điện chờ Hoàng Đế truyền gọi.
Ba ngày trước, bệ hạ gặp ác mộng, không biết có phải do trời giá rét tà
khí xâm nhập hay không mà sau khi tỉnh dậy bệ hạ liền nóng sốt, sau đó
mơ mơ màng màng lẩm bẩm nói muốn gặp Lam Đại phu nhân cùng Quận Chúa,
hắn báo chuyện này cho Đốc Công đang phê duyệt tấu chương ở tiền điện.
Đốc Công hoàn toàn không để ý chuyện này, khi trở về phủ Thiên Tuế lại đột
nhiên đổi ý, không biết nói với bệ hạ cái gì mà bệ hạ hạ chiếu tuyên
Quận Chúa vào cung yết kiến.
Hiện nay sức khỏe bệ hạ khi lên khi xuống, hắn thật sự không thể không lo lắng, nhỡ ra gặp gió lại cảm lạnh thì làm thế nào.
“Liên công công, tất nhiên ta sẽ cẩn thận, ngươi cứ yên tâm.” Tây Lương Mạt
nhìn Liên công công, cười có chút kỳ dị: “Thật nhìn không ra Liên công
công trung thành với bệ hạ đến vậy.”
Liên công công nhìn vẻ mặt kỳ lạ của Tây Lương Mạt nhất thời căng thẳng, tuy không biết hứng thú của Đốc Công với tiểu Quận Chúa này có thể duy trì
bao lâu, nhưng hiện nay tiểu Quận Chúa vẫn là người được Đốc Công đặt
trong lòng, nhỡ tiểu Quận Chúa nói gì khiến Đốc Công hiểu lầm là cực kỳ
không tốt.
Liên công công lập tức vung tay lên đuổi đám cung nga cùng tiểu thái giám đi theo ra xa, nhìn trái nhìn phải xác định không có ai mới đi tới bên
cạnh Tây Lương Mạt thấp giọng nói: “Ngài không biết đấy thôi, vị chủ tử ở Đông Cung kia của chúng ta, đừng tưởng cung kính trước mặt Đốc Công gọi Đốc Công một tiếng Thái Phó, thật ra hắn khác với bệ hạ, vị chủ tử ở
Đông Cung không đồng lòng với Đốc Công của chúng ta, ngấm ngầm làm không ít chuyện đối nghịch với Tư Lễ Giám chúng ta. Vài ngày trước vừa mới về hùa với Đức tiểu Vương Gia chơi chúng ta một vố, tiền trảm hậu tấu bắt
người vận chuyển trên sông Đại Vận của chúng ta, úp cho tội tham ô hối
lộ rồi tống vào tù, thay bằng người của bọn họ.”
“Sao?” Tây Lương Mạt nghe vậy nhướng mày, vị phu quân này của nàng vài ngày
trước còn bệnh nằm bẹp giường không dậy nổi mà còn đạo diễn một vở kịch
hay đến vậy với Thái Tử.
“Tiểu Vương Gia đối nghịch với Tư Lễ Giám? Đã bao nhiêu năm rồi, vì sao đột
nhiên lại muốn nhúng tay vận chuyển đường thủy?” Tây Lương Mạt trầm ngâm hỏi.
Liên công công dường như bỗng nhớ ra người trước mặt chính là Đức tiểu Vương Phi chính tông, có chút xấu hổ, ngập ngừng không biết có nên nói hay
không.
Giống như nhìn ra sự do dự của Liên công công, Tây Lương Mạt mỉm cười, ánh
mắt hiền hòa: “Thế nào? Liên công công sợ ta sẽ cố kỵ thân phận Đức tiểu Vương Phi à?”
Liên công công lại nhớ ra người trước mặt cũng là một chủ tử nhẫn tâm tàn
ác, rất hợp khẩu vị của Đốc Công, tiểu Quận Chúa ngay cả cha ruột mình
là Tĩnh Quốc Công còn bán, lợi dụng cơ hội từng ra vào thư phòng của
Tĩnh Quốc Công để chỉ dẫn Mị Lục ăn trộm quân cơ của Tĩnh Quốc Công, bởi vậy Tư Lễ Giám mới có thể hoàn toàn phá hủy kế hoạch Tĩnh Quốc Công bố
trí ba năm, đương nhiên tiểu Quận Chúa càng không mềm lòng vì tiểu Vương Gia kia.
“Ngài không biết đấy thôi, đừng tưởng đương kim thánh thượng mặc kệ chuyện
này, thật ra tiền là phải nắm rất chặt. Vị Lô Thượng Thư đại nhân bộ Hộ
kia do chính bệ hạ tự mình sai khiến, ngay cả Thiên Tuế gia muốn dùng
một lượng bạc lớn cũng phải được vị Thượng Thư đại nhân kia đóng dấu.
Thiên Tuế gia thì không nói làm gì, kế sinh nhai trong tay nhiều lắm, Tư Lễ Giám chúng ta chỉ cần thứ nhất không thủ biên cương, thứ hai không
sửa đường xây cầu thì không thiếu bạc. Nhưng vị Thái Tử gia kia thì
khác, thời buổi này muốn người ta làm việc cho mình không có bạc làm sao xong chuyện? Hắn là khố rách áo ôm đang muốn chen một chân vào nghề
nghiệp kiếm ra tiền này!” Trên mặt Liên công công thoáng qua một biểu
cảm không biết là đắc ý hay khinh thường.
Tây Lương Mạt rất buồn cười với cách so sánh của Liên công công: “Khố rách áo ôm? Thái Tử gia của chúng ta nghèo quá nhỉ…”
Nàng thật sự không tưởng tượng nổi bản mặt người chết lạnh lùng điển trai
kia của Tư Thừa Kiền biểu hiện dáng dấp con buôn tham tiền.
Có điều… nghèo?
Tây Lương Mạt bỗng hơi nheo mắt lại, đúng là khéo, vị tướng công trên danh
nghĩa kia của nàng cũng nghèo kiết xác, giờ ngay cả Thái Tử gia cũng
không một xu dính túi?
“Nếu Thái Tử gia không một lòng với sư phụ, vì sao sư phụ không đổi người
khác ngồi lên vị trí Đông Cung này?” Tây Lương Mạt bỗng nói.
Tây Lương Mạt hoàn toàn không e dè nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế
khiến Liên công công vô cùng hoảng sợ, hắn bối rối nhìn quanh, sau đó
cong Lan Hoa Chỉ vỗ ngực mình: “Tiểu tổ tông à, lời này có thể nói ở đây sao? Nếu người ngoài nghe được là khó lường đấy!”
Tây Lương Mạt nhướng mày: “Liên công công, ngài đừng giả vờ nữa, quanh đây
đều là ám vệ của Tư Lễ Giám, người khác muốn nghe trộm cũng phải có cái
mạng kia đã.”
Liên công công sửng sốt, sau đó lắc đầu cười khổ: “Tóm lại cẩn thận vẫn hơn, Tư Lễ Giám chúng ta cùng Cẩm Y Vệ gây thù hằn quá nhiều, chưa biết
chừng cũng có kẻ to gan lớn mật, có điều lời ngài nói cũng có lý, nhưng
không biết Đốc Công chúng ta nghĩ thế nào, dù sao hiện nay vị ở Đông
Cung kia ngồi rất vững vàng.”
Vì vậy hắn mới đặc biệt để ý đến sức khỏe của đương kim bệ hạ, chỉ sợ bệ
hạ suy sụp, đám bọn họ e rằng sớm muộn cũng có một ngày không may.
Tây Lương Mạt nghe vậy liền trầm tư.
Tính tình Tư Thừa Kiền bình tĩnh ổn định, rất có tài hoa, từ nhỏ đã được
Hoàng Hậu nương nương cẩn thận bồi dưỡng thành người thừa kế tương lai.
Mọi người cũng đều cho rằng nếu không có gì bất ngờ xảy ra, Tư Thừa Kiền
tương lai trở thành Hoàng Đế là chuyện ván đã đóng thuyền.
Tư Thừa Kiền có bản lĩnh, nàng cũng tin hắn nhất định âm thầm nuôi dưỡng
thế lực của mình, vơ vét của cải như vậy chắc chắn có chỗ dùng.
Thế nhưng chỉ cần Bách Lý Thanh muốn, ván đã đóng thuyền cái gì, nàng tin
hắn tuyệt đối có thể khiến Tư Thừa Kiền xảy ra vô số lần “ngoài ý muốn”.
Nếu vậy, rốt cuộc vì sao hắn giữ lại một tai hoa dần dần uy hiếp địa vị của mình?
Tây Lương Mạt tin rằng nếu Tư Thừa Kiền trở thành tân đế, chuyện đầu tiên
sau khi thượng vị sẽ là chèn ép hoạn đảng, mất đi sự che chở của lão
Hoàng Đế, trong thiên hạ có nơi nào không phải đất của vua, dù hôm nay
nắm quyền to trong tay nhưng nếu tân đế nhất quyết thu hồi, Bách Lý
Thanh thân là lộng thần tuyệt đối không có ngày lành.
Hắn hẳn không thể tạo phản đấy chứ? Một thái giám, dù có tạo phản cũng danh bất chính ngôn bất thuận. Huống hồ danh tiếng của Tư Lễ Giám cùng Cẩm Y Vệ trong dân gian gắn với những từ máu tanh cùng tàn khốc, hắn sẽ không chiếm được lòng dân trợ giúp.
“A, đến Tu Hành Điện rồi.” Liên công công bỗng lên tiếng, tiện thể thúc
giục cung nga cùng tiểu thái giám khác nhanh chân đuổi kịp, sau đó lẳng
lặng dẫn Tây Lương Mạt vào điện.
Tây Lương Mạt tự nhiên thức thời, theo hắn vào điện rồi im lặng đứng ở dưới bậc.
Hoàng Đế đã ngồi phía sau bàn ngọc, nhắm mắt dưỡng thần như có chút mệt mỏi,
Liên công công kính cẩn bẩm báo với Hoàng Đế: “Bệ hạ, Trinh Mẫn Quận
Chúa là Đức tiểu Vương Phi đã tới.”
“Bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế.” Tây Lương Mạt khom người làm đại lễ.
Hoàng Đế liền chậm rãi mở mắt nhìn Tây Lương Mạt, khóe môi nhếch lên một nụ cười hiếm thấy: “Nha đầu, đứng lên đi.”
Dứt lời, hắn lại sai Liên công công: “Còn không tới nâng Quận Chúa dậy, ngẩn ra đấy làm gì!”
Liên công công lập tức xuống dưới nâng Tây Lương Mạt dậy.
Đối với thái độ gần gũi như vậy của Hoàng Đế, trong lòng Tây Lương Mạt tuy
nghi hoặc nhưng nàng nhớ tới trước khi kiến giá, Bách Lý Thanh cười như
có như không dặn dò – nếu ngươi có yêu cầu gì, chỉ cần không quá phận bệ hạ nhất định sẽ đồng ý.
Cũng đã từng hỏi Bách Lý Thanh, nhưng Bách Lý Thanh chỉ cười mà không đáp, lại nói với nàng cứ coi đây là một trò chơi là được.
Tây Lương Mạt ngoan ngoãn đứng dậy, tạ ơn Hoàng Đế rồi lẳng lặng đứng đó,
đơn giản vì nàng không biết Hoàng Đế triệu kiến nàng làm gì.
Hoàng Đế nhìn thiếu nữ trước mặt, đầu cúi thấp, duyên dáng yêu kiều, xinh đẹp uyển chuyển, đáy mắt không khỏi thoáng qua một tia vui mừng cùng phiền
muộn, nhưng vẫn ôn hòa hỏi: “Trinh Mẫn, gả tới Đức Vương phủ đã nhiều
ngày, cháu trai kia của trẫm đối với ngươi có tốt không, có làm khó
ngươi không? Nghe nói vài ngày trước, ngươi cùng thằng bé Lưu Phong kia
khi lại mặt gặp phải giáo đồ Thiên Lý Giáo tập kích, có hoảng sợ không?”
Hoàng Đế liên tiếp quan tâm không hề che giấu, không giống một đế vương ăn
trên ngồi trước mà càng giống một người cha hiền từ, khiến nghi hoặc
trong lòng Tây Lương Mạt càng sâu, nhưng nàng vẫn cung kính trả lời từng câu một.
Nghe Tây Lương Mạt nói đến đoạn Đại quản gia Đức Vương phủ chính là nội ứng
của Thiên Lý Giáo, Hoàng Đế liền giận tím mặt, vỗ bàn rầm một cái: “Thật nực cười, Thiên Lý Giáo này quả là lớn mật làm càn quá mức, đây rõ ràng là mưu nghịch!”
Mọi người ở đây không khỏi giật mình, ngay cả Tây Lương Mạt cũng thầm kinh
ngạc. Người có thể thật sự nhìn rõ bản chất cùng tính nguy hiểm của
Thiên Lý Giáo không nhiều lắm, trong mắt người không biết nội tình, giáo đồ Thiên Lý Giáo tuy kiêu căng phách lối nhưng nhiều nhất cũng chỉ
giống một đám ô hợp giả thần giả quỷ mà thôi, còn không bằng giặc cướp
hay dân chạy loạn vào nhà cướp của, nói thế nào cũng không đủ trình độ
gánh chịu tội lớn “mưu nghịch”.
Lẽ nào Hoàng Đế…
Cũng biết thật ra Thiên Lý Giáo sẽ uy hiếp đến căn cơ triều đình?
“Phụ hoàng bớt giận, trong thời gian này, vì lê dân bách tính, ngài cần phải cẩn thận điều dưỡng thân thể.”
Một giọng nói bình tĩnh bỗng truyền đến từ cửa đại điện, mọi người quay đầu lại nhìn, thấy một bóng người cao lớn chầm chậm từ ngoài đi vào.
Hắn mặc một bộ long bào màu đen bằng gấm thêu rồng vàng bốn vuốt, thắt lưng vàng ngọc quấn quanh éo, mày kiếm mắt sáng, mặt mày tuấn tú, chính là
Đông Cung Thái Tử Tư Thừa Kiền.
Trong lòng Tây Lương Mạt thoáng qua một sự chế giễu, đúng là nhắc tới Tào Thào Tào Tháo liền đến.
Mọi người đồng loạt cung kính hành lễ với Tư Thừa Kiền, Tư Thừa Kiền hơi
gật đầu ý bảo mọi người bình thân rồi cung kính chắp tay chào Hoàng Đế
phía trên: “Phụ hoàng, xin thứ cho nhi thần lỗ mãng, thật ra nhi thần
đến Tu Hành Điện vì muốn thỉnh an phụ hoàng, ở ngoài điện nghe tiếng phụ hoàng giận dữ, thật sự lo lắng cho sức khỏe của phụ hoàng mới không chờ cung nhân thông báo mà tự ý đi vào, xin phụ hoàng thứ tội.”
Hoàng Đế nhìn con trai mình yêu thương nhất, vẻ mặt vốn tức giận hơi bình
tĩnh lại, cúi đầu ho khan vài tiếng: “Khụ khụ… Được rồi, ngươi cũng có
lòng hiếu thuận, phụ hoàng sẽ không trách tội ngươi.”
Tư Thừa Kiền vừa mới đứng thẳng lên, ánh mắt liếc qua bóng người yểu điệu
đang đứng trước thềm ngọc hơi ngừng một chút, đôi mắt vốn u ám trầm tĩnh bỗng lóe lên một tia lửa.
Trinh Mẫn, thì ra là nàng?
Tính ra, cách đêm nguy hiểm trên Hương Sơn mới chỉ mấy tháng ngắn ngủi, đã
từng cầm tay cùng chung hoạn nạn, hắn còn từng hứa lấy nàng làm phi, ai
ngờ nay đã cảnh còn người mất, chỉ chớp mắt nàng đã thành vợ người khác.
Thiếu nữ đã gả làm vợ người, hôm nay búi cung kế, trên đầu không có quá nhiều trang sức, chỉ có một cây trâm phượng hoàng ba đuôi đậu hoa mẫu đơn,
trong miệng phượng ngậm một chuỗi ngọc ru bi nhỏ làm nổi bật gương mặt
xinh đẹp cùng khí chất cao quý của nàng, hơi thở thiếu nữ vốn ngây thơ
non nớt nay cũng đã mơ hồ có vẻ quyến rũ của người vợ nhỏ, giống một
khối bảo ngọc dần được tạo hình.
Tuy còn chưa tính là kỳ trân dị bảo trên thế gian nhưng ánh sáng tươi đẹp tỏa ra bốn phía khiến người ta đui mù.
Tư Thừa Kiền ở trong thâm cung, bên cạnh vô số người đẹp, đương nhiên hắn
biết chỉ có thiếu nữ đã nếm trải ân ái mới quyến rũ như vậy.
Chính Tư Lưu Phong đã biến nàng thành dáng dấp hôm nay sao?
Trong lòng Tư Thừa Kiền đột nhiên nổi nên nỗi phiền muộn, bàn tay bất giác siết thành nắm.
“Trinh Mẫn khấu kiến Thái Tử gia.” Tây Lương Mạt thấy ánh mắt hắn hướng về
phía mình, biểu cảm phức tạp, tuy trong lòng không biết duyên cớ nhưng
nàng vẫn ung dung hành lễ với hắn.
Tư Thừa Kiền nhanh chóng thu hồi nét mặt, nhàn nhạt nói: “Quận Chúa không cần đa lễ.”
Hoàng Đế ở trên thấy con trai mình nhìn Tây Lương Mạt liền mỉm cười nói với
Tư Thừa Kiền: “Thái Tử đã từng gặp Trinh Mẫn à? Trinh Mẫn tính tình dịu
dàng mềm mỏng, vô cùng lương thiện, sau này ngươi làm ca ca phải thường
xuyên quan tâm Trinh Mẫn, xem chừng tiểu tử Tư Lưu Phong kia, nếu hắn có lỗi với Trinh Mẫn phải cảnh cáo ngay.”
Thái Tử cùng Tây Lương Mạt đều âm thầm giật mình. Tư Thừa Kiền ngạc nhiên vì tính tình phụ hoàng hắn xưa nay lạnh lùng, rất ít lưu luyến phi tần hậu cung, Hàn Quý Phi tuy được sủng ái nhưng chỉ là hưởng nhiều mưa móc hơn một chút trong một tháng mà thôi, phụ hoàng tuyệt đối chưa từng hứa hẹn với nàng ta một yêu cầu quá đáng nào. Ngay cả đối với những hoàng tử
công chúa bọn họ cũng luôn lạnh nhạt, không thể nói là thương yêu cũng
không thể nói là lạnh lùng.
Loại cảm giác xa cách này luôn tồn tại, khiến hắn thậm chí cho rằng có lẽ trời sinh tính tình phụ hoàng đã lạnh lùng như thế.
Có điều, vì sao hôm nay đối với Trinh Mẫn chưa gặp mấy lần lại… trìu mến đến vậy?
Biểu cảm người cha hiền từ này, và cả giọng điệu nuông chiều này, khiến Tư Thừa Kiền bất giác nheo mắt quan sát Tây Lương Mạt.
Hắn mơ hồ nhớ khi đó Trinh Mẫn tiến cung tạ ơn, phụ hoàng ban thưởng không
ít thứ, lúc đó tuy trong cung cũng nghị luận không ngớt nhưng hắn vẫn
chưa để trong lòng.
Nhưng hôm nay xem ra phụ hoàng đối với Trinh Mẫn là coi trọng thật sự, lý do vì sao?
Tây Lương Mạt lại kinh ngạc vì những lời này của Hoàng Đế, ngay cả cả Tĩnh
Quốc Công cũng chưa từng nói với nàng, Hoàng Đế không khỏi quá quan tâm
một người chưa gặp mấy lần như nàng đi?
Nàng lại nhớ tới câu nói của Bách Lý Thanh cùng vẻ mặt kỳ dị kia của hắn, trong lòng bỗng lóe lên một ý tưởng.
Tây Lương Mạt ngẩng đầu nhìn về phía Hoàng Đế lộ ra nét mặt ngượng ngùng,
rồi lại như cố lấy dũng khí nói: “Trinh Mẫn tạ ơn bệ hạ ưu ái, nhưng
Trinh Mẫn có tài đức gì mà để Thái Tử điện hạ nhận Trinh Mẫn làm muội
muội đâu. Về phần giáo đồ Thiên Lý Giáo, có lẽ bọn họ chỉ nhất thời hồ
đồ nảy ý định bắt cóc phu quân cùng Trinh Mẫn. Tuy Trinh Mẫn bị hoảng sợ nhưng nếu muốn lấy tội mưu nghịch để xử tội Thiên Lý Giáo, chẳng phải
sẽ khiến bọn họ bị tru diệt hay sao?”
Nàng muốn biết Hoàng Đế có thể làm được cho nàng đến mức nào.
Vì dụ như hoàn toàn… diệt trừ Thiên Lý Giáo?
Tư Thừa Kiền trong lòng cả kinh, lập tức chắp tay nói với Hoàng Đế: “Phụ
hoàng, không thể. Thiên Lý Giáo bắt nguồn từ Tây Nam, nơi kia là giao
giới giữa Tây Địch và Thiên Triều ta, Tây Địch thường xuyên quấy nhiễu
lãnh thổ nước ta, thậm chí dân chúng biên giới lầm than vừa mới tự tụ
tập lại khẩn cầu trời xanh mở mắt, thực thi thiên lý cứu vớt bọn họ. Phụ hoàng là chân long thiên tử, triều đình chính là nơi thực thi thiên lý, chúng ta cần phải khai thông những lưu dân này, giúp đỡ bọn họ, dẹp yên lòng dân, sao có thể thắt cổ bọn họ bằng tội lớn mưu nghịch? Như vậy
nếu lan ra rộng rãi sợ sẽ tổn thương hòa khí, nếu kích động dân biến
ngược lại không tốt.”
Tây Lương Mạt tỏ vẻ tò mò ngây thơ nhìn Hoàng Đế: “Kích động dân biến? Bệ
hạ luôn thi hành chính trị nhân từ, hiện nay thiên hạ chẳng phải thái
bình đấy thôi. Năm nay tuyết rơi lớn như vậy, người ta nói tuyết lành
báo trước năm sau được mùa, năm sau sẽ là năm được mùa lớn, vì sao lại
có dân biến quy mô lớn như vậy? Không phải có người ở trong gây rối,
châm ngòi thổi gió đấy chứ?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tư Thừa Kiền, ngay cả Hoàng Đế cũng sa sầm mặt xuống.
Vài ngày trước, Thủ Tọa Khâm Thiên Giám xem chiêm tinh còn báo tuyết lành
báo trước năm sau được mùa, tới nay cũng không nghe nói nơi nào có lưu
dân quy mô lớn, một biên thùy nho nhỏ phía Tây Nam còn khơi lên mối họa
Thiên Lý Giáo, thậm chí tai họa tới tận kinh thành.
Ai dám nói trong đó nhất định không có gian kế?
Tư Thừa Kiền nhìn vẻ mặt ngờ vực của Hoàng Đế, trái tim hắn cũng chìm
xuống trong nháy mắt, sau đó ánh mắt như tia chớp bắn về phía Tây Lương
Mạt.
Trinh Mẫn này từng câu từng chữ nghe như nói vu vơ, lại khắp nơi chọc vào
điểm yếu, nàng giống như đang giải vậy cho Thiên Lý Giáo, nay xem ra
càng khiến phụ hoàng thêm nghi kỵ.
Chuyện này trùng hợp quá mức rồi!
Thế nhưng vì sao Trinh Mẫn nhất định muốn tiêu diệt Thiên Lý Giáo? Chỉ vì
ngày ấy nàng và Tư Lưu Phong bị Thiên Lý Giáo tập kích?
Hay, đây thật sự chỉ là trùng hợp?
Mặc kệ thế nào, xưa nay lòng nghi kỵ của Hoàng Đế rất nặng, hôm nay Tây
Lương Mạt nói vậy sợ rằng Hoàng Đế thật sự sẽ ra tay làm khó dễ Thiên Lý Giáo.
Tư Thừa Kiền còn muốn nói gì nữa, mở miệng giảng hòa: “Phụ hoàng…”
Nhưng Hoàng Đế đã vung tay lên ngắt lời hắn, âm trầm nói: “Thôi, phụ hoàng
biết ngươi nhân hậu, nhưng chuyện Thiên Lý Giáo cứ giao cho Tư Lễ Giám
điều tra đi. Không nói những chuyện khác, chỉ ngay chuyện tập kích hoàng tộc đã là đại nghịch bất đạo. Nay nể mặt Trinh Mẫn không bị thương mới
không trực tiếp hạ lệnh tiêu diệt bọn chúng, Thái Tử ngươi không cần xen vào nữa.”
Hắn dừng một chút, ánh mắt nhìn gương mặt xinh đẹp dịu dàng của Tây Lương
Mạt, không biết nhớ tới cái gì lại ôn hòa đi không ít, thậm chí khóe môi còn nở nụ cười nhàn nhạt: “Về phần Trinh Mẫn, trẫm thấy nàng cực giống
tỷ tỷ đã mất của trẫm – Khánh Nguyên Công Chúa, hai người cùng thiện
lương dịu dàng, có điều Khánh Nguyên trưởng tỷ chưa kịp xuất giá đã qua
đời, trẫm nhìn Trinh Mẫn lại nhớ đến trưởng tỷ, có ý nhận Trinh Mẫn làm
nghĩa nữ, nàng tự nhiên sẽ có tư cách gọi Thái Tử ngươi là ca ca, không
phải sao?”
Lời này vừa nói ra, không chỉ Tư Thừa Kiền cùng Tây Lương Mạt, ngay cả
người hầu hạ Hoàng Đế nhiều năm là Liên công công cũng không nhịn được
kinh ngạc trợn trừng mắt.
Khánh Nguyên Công Chúa là chị ruột của Hoàng Đế, khi còn là con
gái đã chết
bệnh, nghe ý của Hoàng Đế chính vì Khánh Nguyên Công Chúa mới sinh ra từ tâm với Trinh Mẫn Quận Chúa, thậm chí muốn nhận Trinh Mẫn Quận Chúa làm nghĩa nữ, đây quả là ân sủng cực lớn!
Mọi người không khỏi ghé mắt nhìn Tây Lương Mạt, thiếu nữ này trong vòng
một năm từ một nữ nhi không được thương yêu, không có tiếng tăm gì của
phủ Quốc Công lấy công cứu giá được phong làm Trinh Mẫn Quận Chúa, gả
cho giai công tử đệ nhất kinh thành Tư Lưu Phong, hôm nay lại vì bề
ngoài giống Khánh Nguyên Công Chúa quá cố mà thậm chí tiến thêm một bước sắc phong Công Chua?
Thật là một bước lên trời, vinh sủng cực kỳ.
Khi mọi người ở đây cho rằng Tây Lương Mạt sẽ không chút do dự tạ ân thì
Tây Lương Mạt như ngẩn ra, một lúc sau mới hơi nhăn mày, sau đó quỳ
phịch xuống trước thềm ngọc, nhẹ giọng nói với Hoàng Đế: “Trinh Mẫn tạ
ơn bệ hạ ân sủng, nhưng Trinh Mẫn sợ rằng phải từ chối sự yêu thương
cùng lòng thương mến của bệ hạ.”
Mọi người lại kinh ngạc, Trinh Mẫn Quận chúa này điên rồi sao? Ân sủng lớn
như vậy, ngay cả kẻ ngốc cũng nhìn ra Hoàng Đế đối xử với nàng rất đặc
biệt, nàng lại muốn từ chối?
Tư Thừa Kiền thì lạnh lùng nhìn cô gái quỳ trên mặt đất, trong lòng ngoại
trừ ngạc nhiên còn không thể không hoài nghi Tây Lương Mạt. Một cô gái
nhỏ rốt cuộc có bản lĩnh gì mới một bước lên mây như vậy? Hiện giờ tỏ vẻ thế kia là thật sự muốn từ chối hay định lạt mềm buộc chặt?
Nếu là lạt mềm buộc chặt thì nàng có phần quá làm kiêu rồi, đã tấn phong Công Chúa rồi, còn muốn gì hơn nữa?
Hơn nữa, phụ hoàng luyện đan, sau khi ăn đan dược này tính tình cực kỳ bất
ổn, hỉ nộ vô thường, mặc kệ nàng muốn lạt mềm buộc chặt hay thật sự
không cần đều sẽ chọc giận phụ hoàng.
Đây cũng là suy nghĩ của mọi ngươi, ngay cả Liên công công cũng toát ra một tia nóng ruột không dễ phát hiện.
Tiểu Quận Chúa này được chiều sinh kiêu rồi sao?
Nhưng ngoài dự đoán của mọi người là Hoàng Đế như hoàn toàn không tức giận,
hắn sờ chòm râu của mình, chỉ nghi hoặc nhìn về phía Tây Lương Mạt: “A,
nha đầu, lý do vì sao? Nói trẫm nghe chút đi.”
Phản ứng của Hoàng Đế lại khiến một đám người kinh ngạc đến mức mắt suýt lọt tròng.
Tây Lương Mạt như không hề phát hiện, chỉ do dự chốc lát: “Bệ hạ, nghe nói
gần đây ngài muốn sắc phong một cô gái làm tần phi hậu cung?”
Hoàng Đế sửng sốt, như không nhớ được có chuyện như vậy mà hơi nhíu mày.
Ngược lại Tiểu Liên Tử lập tức tiến lên thấp giọng nói: “Vài ngày trước ngài ở chỗ Hàn Quý Phi sủng hạnh một cô nương, chẳng phải hiện đã sắc phong
làm Uyển Tần nương nương chính tam phẩm, ban thưởng ở Dụ Hoa Cung đó
sao? Uyển Tần nương nương đang ở trong Dụ Hoa Cung chờ tối nay ngài tới
nữa kìa.”
Lúc này Hoàng Đế mới nhớ ra. Đúng rồi, vài ngày trước tới cung Hàn Quý Phi
qua đêm, khi tới sau điện tắm rửa đã vô tình gặp một thiếu nữ xinh đẹp
đang tắm trong hồ tắm.
Không biết thế nào, dáng dấp hoảng sợ của thiếu nữ kia khơi gợi lửa nóng
trong thân thể hắn, hơn nữa bình thường cung phi tiến cử cung nữ của
mình bồi tẩm cũng không ít, nên hắn đã lâm hạnh thiếu nữ kia.
Sau đó mới biết thiếu nữ kia là cháu gái của Hàn Quý Phi – Tiên Nhi, không
phải người Quý Phi phái tới hầu hạ hắn, chỉ đang ở trong cung của Quý
Phi dưỡng bệnh.
Mặc dù hắn có chút xấu hổ nhưng nếu việc này đã xảy ra, hắn cũng không sao hết, đơn giản cho Tiên Nhi kia một danh phận là được.
Nhưng Tiên Nhi từ chối không nhận, hỏi lý do thì nàng chỉ nằm trên đầu gối
hắn rơi nước mắt như mưa, có vẻ uyển chuyển đáng thương dị thường.
Hắn hỏi mãi Tiên Nhi mới nói ra ngọn nguồn. Thì ra nàng từng là tú nữ chuẩn bị tiến cung, có điều sau đó ở ngự hoa viên vô tình kinh động ngự giá,
bị đánh bằng gậy, kết quả đánh thương chân, từ này về sau hơi thậm thọt.
Vì vậy nàng không muốn tiến cung bạn giá, nói nàng không xứng với danh cung tần, sợ người ta chê cười.
Hàn Quý Phi cũng ở bên lau nước mắt nói sau khi Tiên Nhi mất đi tư cách
tiến cung liền đáng thương cực kỳ, khiến hắn nhất thời sinh lòng áy náy
cùng thương tiếc. Hơn nữa Tiên Nhi kia hầu hạ người quả thật có chỗ mất
hồn riêng của nàng, vì vậy hắn trực tiếp phong Tiên Nhi làm Uyển Tần,
ban thưởng ở Dụ Hoa Cung, quả là hôm nay tiến cung.
Nhiều ngày nay hắn nóng sốt, đầu đau nhức vô cùng nên đã quên chuyện này.
Hoàng Đế nhíu mày, bỗng nhớ tới điều gì, có chút kinh ngạc nhìn Tây Lương
Mạt: “Trẫm nhớ Tiên Nhi chính là Đoan Dương Huyện Chúa của phủ Tĩnh Quốc Công, lẽ nào…”
Tây Lương Mạt cắn môi, hạ tầm mắt nói như rất uất ức: “Vâng, Uyển Tần chính là Nhị muội muội của Trinh Mẫn, nay Nhị muội muội sẽ vào cung bạn giá,
nếu Mạt Nhi nhận bệ hạ làm nghĩa phụ, vậy chẳng phải… Mạt Nhi không dám
khiến bệ hạ bị người ta chê cười, tuy trong lòng Mạt Nhi tràn đầy kính
yêu bệ hạ, nhưng vẫn không thể làm nghĩa nữ của bệ hạ.”
Hoàng Đế cùng mọi người nhất thời ngẩn ra, quả thật muội muội tiến cung bạn
giá, tỷ tỷ lại thành công chúa, chuyện này… sau này gặp mặt sẽ phải xưng hô thế nào?
Nên gọi mẫu phi, hay vẫn gọi muội muội?
Hoàng Đế do dự, thế nhưng hắn lại thấy Tây Lương Mạt lặng lẽ nhìn về phía
mình, ánh mắt như thật sự tràn đầy kính yêu, gương mặt xinh đẹp kia
khiến hắn nháy mắt nghĩ tới một gương mặt khác đã khắc vào tim.
Chuyện này, lẽ nào phải xóa bỏ vị phần của Uyển Tần sao?
Thế nhưng thánh chỉ đã hạ, thật là…
Hoàng Đế đối với Tây Lương Tiên cũng không phải nhất định phải có, chỉ đang
do dự không biết nên xử lý thế nào. Tây Lương Tiên này dù sao cũng không phải con gái nhà bình thường, không chỉ là chính nữ của Tĩnh Quốc Công
mà còn là muội muội của Trinh Mẫn, nếu xử lý không tốt…
Tây Lương Mạt nhìn thoáng qua Liên công công, Liên công công đương nhiên
ngầm hiểu ý, như có chút do dự nói với Hoàng Đế: “Bệ hạ, nếu muốn nhận
Quận Chúa làm nghĩa nữ lại không phải có lỗi với Uyển Tần nương nương,
chỉ cần ngài tìm chỗ quy túc tốt cho Uyển Tần nương nương chẳng phải
giải quyết rồi sao?”
Hoàng Đế sửng sốt, tìm chỗ quy túc? Vậy là muốn gả Uyển Tần cho người khác?
Tây Lương Mạt lập tức muốn ngăn cản Liên công công, nàng bối rối nói: “Bệ
hạ, không thể. Tuy Tây Lương tổ gia ta đã bị luận tội hạch hỏi, hiện nay còn cần nữ nhi Tây Lương gia hòa thân Hách Hách, trở thành Hách Hách
Vương Phi, nhưng Hách Hách kia rất xa xôi, chuyện này sao được?”
Lời này vừa nói ra ánh mắt Hoàng Đế liền sáng lên. Đúng vậy, sao hắn lại
quên, gần đây Hách Hách gửi thư đến, nói Kha Hãn mới của bọn họ đã đăng
cơ, hiện nay còn thiếu chính phi, nếu gả Uyển Tần tới Hách Hách, nàng là nữ nhi của Tây Lương gia, có thể đạt được danh vị Hách Hách Vương Phi
chẳng phải là nơi quy túc tốt nhất đấy sao?
Hơn nữa tần phi hoàng gia hòa thân với ngoại tộc không phải chưa từng có.
Chính là chuyện đương nhiên thôi.
Trong mắt Hoàng Đế, không có bất cứ chuyện gì quan trọng bằng việc hắn muốn
làm. Khi hắn thương tiếc Tây Lương Tiên hắn có thể không để ý nàng thọt
chân cùng tin đồn hủy hoại danh tiếng bên ngoài mà sắc phong làm tần phi phân vị cao.
Nay hắn càng muốn nhận Tây Lương Mạt làm con gái, đương nhiên phải phá tan mọi rào cản phía trước.
Về phần phong tục xấu xa kinh khủng của Hách Hách, hiện giờ căn bản không
nằm trong phạm vi suy nghĩ của Hoàng Đế, dù sao chỉ cần danh chính ngôn
thuận, nghe có vẻ là một thân phận cao quý là được, coi như là ân điển
lớn lao của hắn cho Tây Lương Tiên.
Chứ đừng nói đến chuyện lo lắng tâm tình của Tây Lương Tiên.
Chuyện này đối với Hoàng Đế là tiện cả đôi đường.
Nhìn vẻ hưng phấn trên mặt Hoàng Đế, đáy mắt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia trào phúng.
Tây Lương Tiên, ngươi cứ chậm rãi mơ giấc mơ cung phi, Hoàng Hậu của ngươi
đi. Nàng vốn đang nghĩ làm thế nào nhắc tới chuyện này để không quá đột
ngột, không ngờ hôm nay Hoàng Đế lại muốn nhận nàng làm con gái nuôi,
chuyện này đúng là không thể tốt hơn.
Quả thực hợp tình hợp lý hoàn thành viên mãn đại lễ “Hách Hách Vương Phi” mà nàng muốn tặng cho Tây Lương Tiên.
Quả nhiên, Hoàng Đế lập tức vuốt râu cười: “Tốt lắm, cứ vậy đi, để Uyển Tần hòa thân Hách Hách. Tiểu Liên Tử, ngươi lập tức đi báo cho Bách Lý ái
khanh chuẩn bị công việc cùng thánh chỉ liên quan, đợi trẫm đóng ngọc tỷ liền thông báo tin tức tốt này cho Tĩnh Quốc Công cùng Uyển Tần.”
Tin tức tốt?
Sợ rằng chỉ có một mình Hoàng Đế cảm thấy đây là tin tức tốt.
Mỗi người một tâm tư khác nhau lại không khỏi đồng thời than thầm trong bụng.
Tiểu Liên Tử đương nhiên đáp lời, hắn không một tiếng động trao đổi một ánh
mắt chỉ có hai người mới hiểu với Tây Lương Mạt, rồi vội vã cúi đầu đi
vào phía sau Tu Hành Điện.
“Được rồi, ít ngày nữa trẫm sẽ hạ thánh chỉ sắc phong ngươi làm Công Chúa,
phong hào cũng dùng Trinh Mẫn được không?” Hoàng Đế hài lòng vuốt chòm
râu, từ ái nhìn Tây Lương Mạt cười nói.
Khi mọi ngưởi ở đây cho rằng Tây Lương Mạt sẽ vui vẻ tiếp nhận thì Tây
Lương Mạt vẫn quỳ trên mặt đất, cúi đầu thật sâu trước Hoàng Đế, hạ tầm
mắt nức nở nói: “Bệ hạ ưu ái, thiên ân vừa dày vừa nặng, Mạt Nhi khắc
sâu trong lòng. Có điều hiện nay muội muội vốn một lòng mơ ước vào cung, có thể được làm bạn bên cạnh bệ hạ không biết đã tốn bao tâm tư, nay
lại vì Mạt Nhi mà không thể không rời nhà xa xứ ba nghìn dặm, Mạt Nhi
thấy thẹn trong lòng. Nếu tiếp nhận thiên ân của bệ hạ khiến người ta
nói Trinh Mẫn khắc nghiệt với tỷ muội thì cũng thôi, nếu để các Ngự Sử
ngôn quan nói động chạm tới bệ hạ chẳng phải sẽ thành tội lớn của Trinh
Mẫn.”
Nàng hơi dừng, lấy tay áo lau nước mắt, bỗng ngẩng đầu nhìn Hoàng Đế nói:
“Trinh Mẫn khắc sâu trong lòng thiên ân của bệ hạ, từ lâu đã coi bệ hạ
như cha. Nếu thật sự có tình cảm cha con, cần gì để ý danh phận công
chúa hay không, Trinh Mẫn không cần những thứ vinh hoa phú quý hư danh
này, chỉ cần sau này nghĩa phụ yêu mến Trinh Mẫn, Trinh Mẫn hiếu thuận
nghĩa phụ, có phần chân tình này là đủ rồi.”
Một phen lời nói chân tình khiến người ta nghe mà thổn thức.
Ai cũng cảm thấy Trinh Mẫn Quận Chúa này quả là người thật tình thật tính, đáy lòng lương thiện, có thể nói là điển phạm của phái nữ.
Có điều nếu tinh tế ngẫm nghĩ sẽ phát hiện trong lời nói của nàng có ý sâu xa. Nếu Tây Lương Tiên thật sự tình cờ gặp Hoàng Đế thì vì sao Tây
Lương Mạt lại nói nàng “một lòng mơ ước vào cung, có thể được làm bạn
bên cạnh bệ hạ không biết đã tốn bao tâm tư”?
Nói cách khác, cuộc gặp gỡ tình cờ của Tây Lương Tiên và Hoàng Đế căn bản chỉ là một màn kịch được tỉ mỉ sắp xếp mà thôi.
Nói vậy Hoàng Đế có tin không?
Vì sao Hoàng Đế không tin?
Những lời này nếu do cung phi khác nói ra còn có thể coi là tranh đoạt hoàng ân, bụng dạ khó lường.
Nhưng lời này cố tình lại do Tây Lương Mạt nói, trong mắt Hoàng Đế, Tây Lương Mạt là cô gái nhỏ dịu dàng lương thiện như vậy, từng câu từng chữ đều
suy nghĩ cho chị em của mình, sao có thể hại muội muội mình?
Nếu vậy chính là – Tây Lương Tiên căn bản mới là người bụng dạ khó lường, tận lực tranh sủng.
Loại tình cờ gặp gỡ này vốn có tình thú, tăng thêm hương vị cuộc sống cho
Hoàng Đế. Nay tình thú thoáng chốc biến thành âm mưu tranh đoạt tình
cảm, khiến Hoàng Đế trong chớp mắt nhớ tới cái chân thọt của Tây Lương
Tiên, vốn vô cùng thương tiếc thoáng chốc biến thành vô cùng chán ghét.
Càng quyết định phải đuổi Tây Lương Tiên đi thật xa, tốt nhất khiến nàng ta chết ở Hách Hách, vĩnh viễn không về nước.
Nhưng đối với Tây Lương Mạt, đương nhiên hắn cực kỳ cảm động, lập tức đi
xuống tự mình nâng Tây Lương Mạt dậy, một phen an ủi tán thành, lại ban
thêm vô số tuyệt phẩm.
Một bức cha con tình thâm không biết khiến bao nhiêu người đỏ mắt, không
nói đâu xa, ngay cả Thái Tử Tư Thừa Kiền xưa này trầm ổn cũng không nhịn được liếc mắt vài lần.
Ánh mắt hắn nhìn về phía Tây Lương Mạt ngày càng phức tạp, hắn cảm thấy
mình nhìn không thấu cô gái trước mặt, hắn cho rằng nàng theo đuổi vinh
hoa phú quý, vì vậy không chờ hắn dưỡng thương xong đã khẩn cấp gả cho
Tư Lưu Phong. Nay lại tới trước mặt Hoàng Đế làm bộ làm tịch, dùng gương mặt tương tự Khánh Nguyên Công Chúa tranh thủ địa vị cao.
Thế nhưng ai ngờ nàng lại từ chối vinh sủng, nhận phụ hoàng làm nghĩa phụ,
lại tình nguyện làm một Quận Chúa, điều này thật là… khiến hắn không
cách nào lý giải được.
Tây Lương Mạt mặc kệ hắn có lý giải được hay không, mục đích của nàng đã
đạt được đương nhiên tâm trạng rất tốt, thậm chí nàng còn yêu cầu tự
mình chuẩn bị công việc cưới gả của Tây Lương Tiên.
Hoàng Đế đồng ý không chút do dự, thậm chí còn làm một chuyện khiến người
khác rơi cằm, hắn để Tây Lương Mạt đến sau điện tìm Bách Lý Thanh thương lượng chuyện gả chồng của Tây Lương Tiên.
Vì vậy dưới ánh mắt ước ao đố kỵ của mọi người, Tây Lương Mạt đi vào nơi
Hoàng Đế chưa bao giờ cho phép ai vào ngoại trừ chính hắn, Bách Lý
Thanh, đạo sĩ cùng đám thái giám hầu hạ.
Hoàng Đế thì ở lại tiền điện thương lượng chuyện khác với Tư Thừa Kiền.
Mà khi Bách Lý Thanh ở hậu điện nhìn thấy Tây Lương Mạt liền nhìn ra sự sung sướng không thể che giấu trong đáy mắt nàng.
Bách Lý Thanh đuổi những người khác ra ngoài, sai Tiểu Liên Tử giữ cửa, hắn
vươn ngón tay trắng nõn ngoắc nàng, lười biếng cười với Tây Lương Mạt:
“Nha đầu ngoan, thế nào rồi, đã được như mong muốn phải không, vi sư
không lừa ngươi chứ?”
Hôm nay tâm trạng Tây Lương Mạt vô vùng tốt, không tránh né tay Bách Lý
Thanh như bình thường, dựa thẳng vào lòng Bách Lý Thanh cười tủm tỉm:
“Đúng vậy, sư phụ nào có lừa gạt đồ nhi bao giờ?”
Thấy Tây Lương Mạt hiếm khi nào ngoan ngoãn như vậy, Bách Lý Thanh xoa tóc
nàng rồi vỗ cái mông nhỏ của nàng: “Nhìn ngươi đắc ý kìa, đúng là khiến
người ta hận đén nghiến răng.”
Tây Lương Mạt giật nhẹ tóc Bách Lý Thanh, nhếch môi nói: “Sư phụ, có phải
ngươi còn chuyện gì chưa nói cho ta biết không, ví dụ như mẹ ruột ta có
phải có lằng nhằng với Hoàng Đế bệ hạ không, lại ví dụ như ta vốn không
phải con ruột của cha ta?”
Đáy mắt Bách Lý Thanh thoáng qua một tia sáng lạ, đang định nói gì thì Tiểu Liên Tử bỗng ho nhẹ một tiếng, khom người đi vào, hạ tầm mắt không nhìn hai người đang dính vào nhau trên ghế mềm, chỉ thấp giọng nói: “Thiên
Tuế gia, sứ giả Hách Hách làm loạn trong thành, bọn họ ở trong thành
không chịu nổi nữa, muốn vào cung yết kiến bệ hạ.”
Tây Lương Mạt sửng sốt, sứ giả Hách Hách đã tới rồi sao?
Chẳng trách Hoàng Đế sảng khoái đồng ý như thế.
Bách Lý Thanh ôm nàng đặt sang một bên sau đó chỉnh lại quần áo, thản nhiên
nói: “Được thôi, vậy thăng điện đi, lát nữa bản tọa sẽ tới, tuyên triệu
các quan nhập điện, mời bệ hạ vào triều.”
Nói xong, hắn đang định đứng dậy thì bỗng sờ thấy cái gì, liền đưa cho Tây
Lương Mạt, mỉm cười: “Để báo đáp, ngươi không thấy nên giúp vi sư đội lễ vật của ngươi lên à?”
Đây vốn nên là một cảnh tình thâm chân thành, hay ít nhất cũng là cảnh dịu dàng tỏa ra bốn phía.
Thế nhưng sau khi Tây Lương Mạt nhìn thấy cái “che mắt” trên tay hắn, ngây
ra một giây. Sau đó nàng mỉm cười, quả nhiên dịu dàng chân thật đội cái
“che mắt” tự tay chế tạo lên cho Bách Lý Thanh, thậm chí còn cẩn thận
thắt một cái nơ bướm dưới gáy cho hắn.
“Sư phụ, ngươi đội tâm ý của đồ nhi quả là phong tư cao vời vợi, như tiên
hạ phàm, nhất định sẽ khiến đám người thô thiển Hách Hách kia sáng mắt
vì uy phong của Thiên Tuế gia chúng ta.”
Nhìn theo Bách Lý Thanh hài lòng đi xa, Tây Lương Mạt vuốt cằm đánh giá, nàng nên đi Lạc Dương rồi.
Nếu nàng đoán không sai, sứ giả Hách Hách gần đây đều lảng vảng nơi phố
hoa, hơn nữa bọn họ rất thích các cô nương trong thanh lâu, nói vậy hẳn
vô cùng quen thuộc với với “che mắt” này.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com