Cổ họng Tây Lương Tĩnh ngòn ngọt, một luồng tanh ngọt từ khóe miệng rỉ ra. Hắn che miệng lau đi màu đỏ tươi trên khóe môi, trong lòng lạnh buốt.
Hắn bình tĩnh nhìn Tĩnh Quốc Công, đáy mắt hiện lên vẻ đau đớn không dám tin cùng cảm giác bi thương.
“Phụ thân, rốt cuộc hài nhi đã làm gì khiến ngài tức giận như vậy, thậm chí không tin hài nhi?”
Đổng thị nhẹ vỗ vai Tĩnh Quốc Công, nhìn về phía Tây Lương Tĩnh than nhẹ như vô cùng tiếc nuối: “Thế Tử gia, tuy mấy năm nay Cửu Thiên Tuế thế lớn,
hoành hành khắp nơi, bệ hạ nuông chiều gian nịnh, Quốc Công gia cùng
phái thanh lưu bị gian nịnh chèn ép trên triều. Thế nhưng một lòng trung can của Tĩnh Quốc Công sáng như ngọc, chưa từng cúi đầu trước Cửu Thiên Tuế, vì vậy, dù biên quan có giá lạnh ngài cũng không nên vì tiền đồ mà thuần phục Cửu Thiên Tuế. Điều này khiến Quốc Công gia làm sao chịu
nổi, làm sao có thể ngẩng đầu trước mặt đồng nghiệp?”
Tây Lương Tĩnh cả giận nói: “Hài nhi không có, hài nhi thật sự không biết Liễu Thị Lang là người của Cửu Thiên Tuế!”
Trước đó vài ngày, vì mất mẫu thân nên tâm trạng Tây Lương Tĩnh cực kém, cộng thêm Tây Lương Tiên cùng Tây Lương Đan lúc nào cũng cố gắng chứng minh
mẫu thân bị Tây Lương Mạt hại chết, thế nhưng hắn thật sự không muốn tin Đại muội muội có liên quan tới cái chết của mẫu thân.
Vì vậy, mấy ngày trước tâm tình hắn luôn không tốt, qua tuần đầu của mẹ
liền thỉnh thoảng tới Thiên Hạ Đệ Nhất Lâu uống rượu giải sầu.
Chính vào lúc đó, hắn đã gặp Thị Lang bộ Công Liễu Như Thị, trẻ tuổi tuấn tú, tài hoa hơn người, tuy là Thị Lang công Bộ lại có võ công không tệ. Tuy hắn từng mang lòng phòng bị nhưng tính tình Liễu Như Thị sang sảng,
quang minh chính đại, tửu lượng cực tốt, khiến hắn nhớ tới những huynh
đệ chốn biên quan, nên dần dần có giao tình với Liễu Như Thị.
Một ngày, sau khi rượu vào, Liễu Như Thị nói bảo đao xứng anh hùng, muốn
tặng hắn một thanh Dạ Minh Đao hiếm thấy, hắn từ chối, chỉ có lòng tò mò mới ban đêm vào Liễu phủ tham quan một phen.
Nào ngờ Liễu Như Thị kia lại là người của Cửu Thiên Tuế Bách Lý Thanh?
“Huống hồ cho dù Liễu Như Thị là người của Bách Lý Thanh thì sao, sao có thể
kết luận hài nhi ăn cắp quân cơ tình báo từ thư phòng của phụ thân giao
cho hắn!” Tây Lương Tĩnh che ngực, lần thứ hai quỳ thẳng trước mặt Tĩnh
Quốc Công cắn răng nói, ánh mắt lạnh lùng liếc Đổng di nương.
Ở trong lòng Tây Lương Tĩnh, so với việc Tây Lương Mạt có ý đồ riêng, hắn càng hoài nghi Đổng di nương trước mặt này. Tuổi trẻ mỹ mạo, một tiện
thiếp xuất thân thanh lâu lại có thủ đoạn sắc bén cướp đi sự sủng ái của phụ thân từ tay một tiểu thư quý tộc như mẫu thân, hôm nay từng câu
từng chữ đều nhằm vào hắn, nói vài câu đã gây xích mích tình cha con
giữa bọn họ, rõ ràng là một kẻ tâm cơ thâm trầm, không thể không đề
phòng.
Tĩnh Quốc Công thấy sắc mặt con trai tái nhợt, ánh mắt lạnh giá nhìn chằm
chằm Đổng di nương, hắn cũng dùng sắc mặt cực kém nhìn Đổng thị một cái.
Tĩnh Quốc Công không phải hạng người hồ đồ, ở chỗ hắn có vài thứ một thiếp
thị như Đổng di nương không nên nghe. Vừa rồi hắn cũng có chút hối hận
bị Đổng di nương thổi gió bên tai, tức giận đến mất lý trí mới đá con
trai ngoan bị thương.
Đổng thị lập tức ngoan ngoãn nói: “Quốc Công gia cùng Thế Tử gia chậm rãi
nói chuyện, thiếp thân còn đang đun một hồi canh gà tại phòng bếp, hôm
nay rất lạnh, lát nữa sẽ đưa tới cho Quốc Công gia cùng Thế Tử gia.”
Dứt lời, nàng cung kính khiêm tốn cúi người, sau đó yên lặng lui ra ngoài.
Nàng xuất thân thanh lâu, một ánh mắt bình thường của đàn ông đủ để khiến
nàng đoán được cảm xúc đối phương, cho nên mới bò lên vị trí hoa khôi
nhanh như vậy. Hôm nay thấy sắc mặt Tĩnh Quốc Công không tốt, nàng lập
tức biết chuyển biến, dù sao nàng tự hiểu mình chỉ là một thiếp thị,
không thể so được với huyết mạch cốt nhục từ nhỏ lớn lên bên cạnh.
Về phần sau này, chờ nàng có thai rồi, trong tay có đủ lợi thế sẽ là hoàn toàn khác.
Thấy Đổng di nương thức thời, ánh mắt Tĩnh Quốc Công nhìn nàng cũng khoan dung chút ít.
Chờ cửa trước đóng lại, Tĩnh Quốc Công cũng đuổi những thị vệ khác đi mới
lạnh lùng nói với Tây Lương Tĩnh quỳ trên mặt đất: “Hôm nay vi phụ mới
nhận được ý chỉ Cửu Thiên Tuế viết thay bệ hạ, muốn điều con đi Kiêu Kỵ
Doanh kinh thành nhận chức Phó Đô Thống Kiêu Kỵ Doanh.”
Tây Lương Tĩnh sửng sốt, hắn vốn chỉ là một tham tương nho nhỏ ở biên quan, đứng hàng từ phẩm mà thôi, Phó thống lĩnh Kiêu Kỵ Doanh chưởng quản sáu doanh phía tây kinh thành, là võ tướng tam phẩm, chức vị này vừa có
thực quyền vừa có phẩm chức, là một công việc béo bở, từ trước đến nay
do người của Bách Lý Thanh nhận chức, sao có thể chạy đến đầu hắn?
Dù sau khi nghe tin tức này, đáy mắt Tây Lương Tĩnh lướt qua một tia kỳ
lạ, trong lòng không phải không vui mừng, thế nhưng hắn rất nhanh đã
hiểu vì sao Tĩnh Quốc Công lại tức giận như này.
Hắn nhìn về phía Tĩnh Quốc Công, chần chờ nói: “Phụ thân, bên Nhạn Môn Quan…”
“Tất cả võ tướng tứ phẩm trở lên ở Nhạn Môn Quan đều bị điều động tới Đông
Bắc Tân Môn và kinh thành, giống như con, phân tán vào Kiêu Kỵ Doanh
cùng Hổ Bôn Doanh, trong đó chỉ có con là thăng chức, những người khác
nhìn như điều động, thật ra đều là giáng chức!” Tĩnh Quốc Công lạnh lùng nói.
Tây Lương Tĩnh kinh hãi, có chút không dám tin mà nhìn Tĩnh Quốc Công: “Cái gì? Cửu Thiên Tuế điên rồi sao? Nay Khuyển Nhung đang nhìn chằm chằm
ngoài Nhạn Môn Quan, vậy mà hắn lại triệu hồi toàn bộ người của chúng
ta?”
Hắn bỗng nhớ tới cái gì, sau đó càng kinh hãi: “Lẽ nào hắn đã biết kế hoạch của chúng ta?”
Sắc mặt Tĩnh Quốc Công đen xì, đôi mày kiếm nhíu lại, cười nhạt nhìn Tây
Lương Tĩnh chằm chằm: “Đúng vậy, con nói xem có kỳ quái không? Con chưa
tới mấy ngày đã thăng chức, nắm quyền to sáu doanh phía tây kinh kỳ, còn người của chúng ta toàn bộ bị gọi về, kế hoạch đã sắp xếp ổn thỏa hoàn
toàn bị phá tan!”
Tuy cho tới nay, tiền tuyến luôn báo về tin tức người Khuyển Nhung không
ngừng xâm chiếm, nhiều lần quấy rối lãnh thổ Thiên Triều, lương thảo
biên quan báo nguy. Nhưng chỉ có bọn họ biết, binh đoàn bọn họ dẫn dắt
hoàn toàn có thể đánh bại người Khuyển Nhung, trục xuất toàn bộ ra ngoài biên giới, thế nhưng một khi người Khuyển Nhung tới cầu hòa, toàn bộ
thế lực bọn họ vất vả bồi dưỡng ở Nhạn Môn Quan sẽ bị người của Cửu
Thiên Tuế tiếp quản, thậm chí binh đoàn bọn họ cẩn thận huấn luyện cũng
bị Cửu Thiên Tuế phái về phía nam một lần nữa, đối mặt với Tây Địch càng lớn mạnh.
Người Tây Địch khác với hạng người man di, Tây Địch dựa biển, nhiều năm trước vốn là nơi vương triều Trung Nguyên trục xuất hung phạm cùng tội nhân
triều đình, sau đó những người này tụ hợp với người dân vốn ở vùng duyên hải, dần dần sinh sôi nảy nở, chiếm đảo làm vương, trở thành một đội
hải tặc chuyên đánh cướp thuyền quan cùng thuyền hàng của người giàu có.
Tiếp sau đó, bọn họ thừa dịp Trung Nguyên thay đổi triều đại, khói lửa nổi
lên bốn phía, một thủ lĩnh hải tặc mạnh mẽ nhất thu phục trăm nghìn hải
tặc từ những đảo nhỏ khác, thừa cơ tấn công đất liền, tự xưng làm vương, chiếm một diện tích lớn phía đông nam thành, cuối cùng thành lập vương
triều Tây Địch.
Thái tổ Thiên Triều sau khi lập quốc từng cố gắng thu hồi Tây Địch, ba lần
thân chinh đều sắp thành lại bại, cuối cùng chết trên đường viễn chinh.
Còn người Tây Địch vốn phát triển đối ngoại, hải quân, giao dịch thương mại với những quốc gia khác ngoài biển, kiếm nhiều tiền tài, càng không
khách khí với Thiên Triều vùng Trung Nguyên, người Tây Địch tính tình
hung hãn, thường xuyên cướp bóc biên cảnh hai nước.
Nếu không phải thực lực Thiên Triều ngày nay không kém, sợ rằng người Tây
Địch làm hải tặc đã quen sẽ tiến quân thần tốc, cướp đoạt cả Trung
Nguyên.
Ai đi giữ Ngọc Môn Quan nằm giữa hai nước đều phải dốc hết tâm sức.
Nếu binh đoàn trực thuộc Tây Lương gia bọn họ bị phái đi đối phó người Tây
Địch, sinh lực thuộc về phủ Tĩnh Quốc Công không ngừng bị Cửu Thiên Tuế
danh chính ngôn thuận tiêu hao, bọn họ chỉ có thể mặc Cửu Thiên Tuế xâm
lược.
Tĩnh Quốc Công nhớ rõ Lam Đại Nguyên Soái năm đó đã chết thế nào.
Hắn tuyệt đối không để gia tộc mình bước lên vết xe đổ của Lam gia, huống
hồ, hoạn quan Bách Lý Thanh kia hung tàn lạnh lẽo, thủ đoạn máu tanh,
đương kim bệ hạ không biết bị hắn chuốc bùa mê thuốc lú gì mà nuông
chiều hắn như vậy, nếu không ai kiềm chế hắn, sớm muộn gì triều đình sẽ
lụi bại trong tay hắn!
Tây Lương Tĩnh chớp mắt đã hiểu vì sao ngay cả phụ thân của mình cũng hoài
nghi mình. Trước đó, tuy phải ba lần bảy lượt thúc giục Cửu Thiên Tuế
mới miễn cưỡng chia lương thảo cho Nhạn Môn Quan, nhưng dù sao cũng
không dám quá đáng. Nhưng nay hắn mặc kệ “quân tình khẩn cấp”, trực tiếp điều động hơn phân nửa tướng lĩnh quen thuộc quân tình Nhạn Môn Quan,
kế hoạch của bọn họ rõ ràng đã bị Cửu Thiên Tuế phát hiện.
Mặc kệ Cửu Thiên Tuế làm thế nào phát hiện, hôm nay nhìn ra, ngoại trừ hắn còn ai có hiềm nghi lớn nhất?
Nếu đổi lại là hắn, thấy chuyện như vậy cũng khó tránh khỏi có lòng nghi ngờ.
“Nghịch tử này, nếu còn không nói thật thì đừng trách vi phụ vô tình!” Tĩnh
Quốc Công nhìn Tây Lương Tĩnh có chút thất thần, giận quát một tiếng.
Nhớ tới buổi lên triều hôm nay, sau khi thái giám tuyên bố ý chỉ, ánh mắt
đồng nghiệp nhìn mình hoặc ngờ vực, hoặc oán hận, hoặc châm chọc, Tĩnh
Quốc Công liền tức đến mức muốn ói máu.
Cuối cùng Tây Lương Tĩnh cũng phục hồi tinh thần, hắn cắn răng nghiêm nghị
nhìn về phía Tĩnh Quốc Công, nói từng chữ một: “Phụ thân, mặc kệ người
khác nhìn hài nhi thế nào, nói hài nhi ra sao, hài nhi đều không thẹn
với lương tâm, tự thấy chưa từng làm điều gì có lỗi với tướng sĩ Nhạn
Môn Quan. Phụ thân, người dưỡng dục hài nhi từ nhỏ, người khác không
hiểu, lẽ nào người cũng không hiểu hài nhi là người thế nào sao?”
Nói đến chỗ kích động, hắn không nhịn được ho vài tiếng, ngực nhói đau, khóe môi lại chảy ra máu tươi.
Tĩnh Quốc Công nhìn dáng vẻ khổ sở của Tây Lương Tĩnh mà ngẩn ra, mới cảm
thấy vừa rồi mình ra tay nặng thế nào. Một cước kia hắn dùng ba phần
công lực, người bình thường sao có thể chịu nổi, liền mất tự nhiên ho
khẽ một tiếng: “Con thật sự không bán tình báo cho người của Tư Lễ Giám
chứ?”
Giọng nói đã mềm đi không ít.
Tây Lương Tĩnh nhìn Tĩnh Quốc Công, cười khổ một tiếng: “Nếu hài nhi làm
chuyện vi phạm tổ huấn, vì cầu vinh hoa phú quý mà bấu víu kẻ gian, nhất định sẽ bị sét đánh, từ nay vĩnh viễn bị giam trong địa ngục, không
được chết tử tế!”
Người xưa nặng nhất lời thề sống chết, không dễ dàng thề thốt.
Chỉ sợ một ngày trời xanh có mắt ứng nghiệm lời thề độc.
Tĩnh Quốc Công thật sự không ngờ Tây Lương Tĩnh không chút do dự thề độc như vậy, trong lòng không khỏi căng thẳng, lại nghĩ tới Hàn thị vừa mới
chết, bọn trẻ vừa mất mẹ.
Hắn chỉ im lặng một lát rồi thở dài: “Thôi, chỗ thúc thúc bá bá con để vi
phụ giải thích là được, việc này vi phụ phải cẩn thận điều tra rồi bàn
lại sau, trong thời gian này con đừng tùy tiện ra phủ!”
Dứt lời, hắn đứng dậy chắp tay ra cửa, chưa được hai bước đã ngừng chân,
lãnh đạm nói: “Còn nữa, thương thế của con để Ninh An mời Lý thánh thủ
đến nhìn xem.”
Nói xong, hắn không còn do dự, rời khỏi phòng.
Tây Lương Tĩnh nhìn bóng lưng Tĩnh Quốc Công rời khỏi, không nhịn được thở
dài. Cũng tốt, chuyện này không liên quan tới hắn, điểm này sớm hay muộn cũng sáng tỏ, tuy phụ thân giam lỏng hắn nhưng chuyện này chưa hẳn
không phải chuyện tốt, nếu lại xảy ra chuyện tiết lộ quân cơ, hiềm nghi
của hắn cũng được rửa sạch.
Chỉ là… Ánh mắt hắn thoáng qua một tia âm u, rốt cuộc là ai tiết lộ cơ mật
trong quân, làm hại hắn bị giam lỏng trong phủ? Nếu để hắn bắt được
người này nhất định phải khiến tên mật thám nếm thử thiên đao vạn quả,
giải mối hận trong lòng!
Trong đầu hắn bỗng thoáng qua gương mặt xinh đẹp mỉm cười của Đổng di nương, sắc mặt hắn lại tối đi vài phần.
…
Mà lúc này, Đổng di nương đang ngồi trong viện của mình, chậm rãi vừa ngắm tuyết vừa uống canh gà, Đại nha hoàn Thanh Y đang thả thêm than bạc vào lò sưởi bằng vàng của nàng.
Tâm trạng của nàng hôm nay rất tốt, nếu Thế Tử gia mất đi sự tin tưởng của
Quốc Công gia, thì con trai tương lai của nàng sẽ rất có hy vọng.
Một tiểu nha hoàn bỗng vội vã chạy vào phòng, ghé vào tai Thanh Y nói gì
đó, Thanh Y sửng sốt, khoát tay vứt cho tiểu nha hoàn một xâu tiền, đuổi nàng ta đi.
Tiểu nha hoàn nhận tiền, vui vẻ chạy đi.
Thanh Y liền thấp giọng nói với Đổng thị: “Quốc Công gia giam lỏng Thế Tử
gia, nhưng đồng ý để hắn xử lý công vụ ở trong phòng, một thời gian nữa
chờ tiếng gió trên triều vơi bớt sẽ thả Thế Tử gia ra.”
Bàn tay Đổng di nương lập tức dừng lại, trong lòng bốc lên một ngọn lửa
giận, nàng nắm chặt bát đũa trên tay, cười sắc lạnh: “Quả là phụ tử tình thâm! Đến vậy rồi còn không kéo đổ được Thế Tử gia của chúng ta!”
Sau đó, nàng bỗng nhớ tới Tĩnh Quốc Công vì mấy câu xích mích ly gián của
mình mà sắc mặt nhìn nàng rất không tốt, Đổng di nương có chút hoảng
hốt.
Khi đó Trinh Mẫn Quận chúa nói với nàng, nếu muốn bản thân có một ngày áo
cơm không lo, không ai dám khinh bỉ, thì nhất định phải để nhi tử của
mình ngồi trên bảo tọa Quốc Công gia, chính vì vậy nàng mới bằng lòng
thử một lần.
Nếu hôm nay không thể khiến hai cha con bọn họ bất hòa, Thế Tử gia hận
nàng, ngay cả Quốc Công gia cũng không thích nàng lắm miệng, mất lòng
Quốc Công gia thì mọi việc không ổn.
Đều tại Trinh Mẫn Quận chúa kia!
Nàng vốn có thể bàng quan, mặc bọn họ đấu đến sống chết, còn nàng trai cò đánh nhau ngư ông đắc lợi!
Đổng di nương bực bội quăng vỡ cái bát trên tay, tiếng đồ sứ vỡ sắc nhọn vang lên chói tai.
“Ai ui, làm sao vậy? Cảnh đẹp thế kia mà không thể khiến Đổng di nương của
chúng ta cười sao? Đúng là tội lỗi đây.” Một giọng nói như cười như
không vang lên ngoài cửa dọa Đổng di nương hết hồn, nghi hoặc lo sợ nhìn về phía người vừa đến.
Đã thấy một thiếu nữ yểu điệu, khoác áo choàng lông cáo tuyết cười dài đứng cạnh cửa.
Không phải Tây Lương Mạt còn ai?
“Quận Chúa, ngài… Ngài trở về từ khi nào vậy?” Đổng di nương kinh ngạc nhìn
Tây Lương Mạt sau đó lập tức phản ứng lại, cung kính cúi chào Tây Lương
Mạt.
“Thuộc hạ bái kiến Quận Chúa, Quận Chúa vạn phúc.”
Mặc kệ thân phận của nàng là gì, trước mặt Tây Lương Mạt nàng đều phải tự xưng thuộc hạ.
Tây Lương Mạt nhìn nàng, chờ nàng hành lễ xong mới nhàn nhạt nói: “Di nương không cần đa lễ, mời đứng lên đi.”
Đổng di nương nhìn nét mặt khó lường của Tây Lương Mạt, trong lòng chột dạ,
vẻ mặt lại thản nhiên nói: “Quận Chúa, chuyện ngài sai thuộc hạ làm,
thuộc hạ đã làm, rõ ràng là chuyện ván đã đóng thuyền, không biết vì sao Quốc Công gia lại tha cho Thế Tử gia.”
Nói xong lời cuối, trên mặt nàng hiện lên một chút xấu hổ cùng buồn bực bất an.
Tây Lương Mạt bước vào cửa, không chút khách khí ngồi trên ghế chính, nhìn
nàng lạnh nhạt nói: “Ngươi không cần quá nóng vội, hiện giờ đứa trẻ
trong bụng ngươi mới hơn một tháng, ngày còn dài. Dù sao ca ca kia của
ta cũng do một tay Quốc Công gia nuôi lớn, tình cảm tất nhiên không thể
giống với người thường, chúng ta chỉ muốn mượn việc này ghim một cây gai trong lòng Quốc Công gia mà thôi. Chuyện chúng ta phải làm bây giờ là
chậm rãi khiến cây gai này đâm sâu vào trong lòng Quốc Công gia, sẽ có
một ngày chuyện này được như chúng ta mong muốn. Không có Đại ca ca kia
của ta, con của ngươi sẽ thành đứa trẻ được Quốc Công gia thương yêu
nhất.”
“Chuyện này… Thật sao?” Đổng di nương ngẩn ngơ vuốt ve bụng mình, vẻ mặt khác
thường nói: “Vài ngày trước Lý thánh thủ đã đến, nói đứa trẻ trong bụng
ta rất khỏe mạnh, tương lai nhất định sẽ là một bé trai mũm mĩm.”
“À, thật không? Vậy xin chúc mừng di nương.” Tây Lương Mạt nhìn nàng nở nụ cười khẽ.
Đổng di nương lại do dự nhìn về phía Tây Lương Mạt nói: “Thiếp thân thật sự
không thể nói chuyện của đứa bé cho Quốc Công gia sao?”
Tây Lương Mạt nhìn lò sưởi màu bạc trong tay mình, kiên quyết nói: “Nếu di
nương muốn thử mạo hiểm mất đi đệ đệ, nhất định muốn khiến phụ thân vui
vẻ thì cứ nói, dù sao mấy năm qua trong phủ Quốc Công chúng ta có thể
thuận lợi sinh con không được mấy người.”
Sắc mặt Đổng di nương trắng bệch, nàng cắn môi, trong mắt ánh lên một tia
tàn nhẫn: “Ai dám động tới con của thiếp thân, thiếp thân nhất định liều mạng với kẻ đó!”
Tây Lương Mạt nhìn nàng một cái, như đang cười nhạo nàng ngu dốt: “Nếu là
lão thái thái thì sao? Ngươi có thể làm gì lão thái thái?”
“Lão thái thái?” Đổng di nương nói như không thể tin: “Nếu Quận Chúa nói là
di nương khác, thậm chí đám Huyện Chúa muốn hại con của thiếp thân,
thiếp thân còn tin, nhưng sao lão thái thái có thể làm hại cháu mình
được!”
Chính vì trong bụng có một đứa trẻ, Lý thánh thủ lại hứa đi hứa lại rằng đây
là một bé trai nên nàng mới bỏ qua lập trường trung lập, muốn tranh cho
con mình một phen.
Tây Lương Mạt nhìn Đổng di nương cười nhạo, người phụ nữ này nhìn như khôn
khéo hơn người, nhưng xuất thân vốn thấp hèn, hoàn toàn không hiểu quy
tắc ngầm trong nội viện hào môn.
Nàng hừ lạnh một tiếng, không kiên nhẫn nói: “Bởi vì Đại ca ca kia của ta
xuất thân cao quý, thông minh tháo vát, mẹ ruột Hàn thị tuy đã chết
nhưng nhà ngoại của hắn là Hàn gia thế gia; bởi vì trong cung còn có một Hàn Quý Phi rất được thánh sủng; bởi vì so với việc chờ một đứa trẻ sơ
sinh có mẫu thân xuất thân không tốt làm rạng danh phủ Quốc Công, chi
bằng hy vọng ở một cháu trai đã trưởng thành, có khả nàng, lại có quân
công trong người!”
Những lời nói thẳng toẹt này khiến sắc mặt Đổng di nương khi xanh khi trắng, môi run run không nói thành lời.
Nhìn dáng vẻ bị đả kích của Đổng di nương, khóe môi Tây Lương Mạt nhếch lên
một nụ cười lạnh lẽo, dội thêm một gáo nước lạnh vào lòng nàng ta: “Vì
vậy, cho dù hy sinh một hai đứa cháu xuất thân tầm thường để đổi lấy
cháu trai tôn quý bà ta yêu thương nhất được thuận buồm xuôi gió, đối
với lão thái thái mà nói là một chuyện rất có lời.”
Đổng di nương ngã xuống ghế, sắc mặt tái mét ôm bụng mình, trong mắt đầy bối rối cùng nước mắt: “Vậy… Ta… Hôm nay ta hoàn toàn đắc tội Thế Tử gia,
làm sao bây giờ, có khi nào lão thái thái sẽ…”
Tây Lương Mạt đến gần nàng, mỉm cười từ trên cao nhìn xuống, giọng nói dịu
dàng tràn ngập mê hoặc: “Đừng lo lắng, không phải còn có ta hay sao? Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn nghe lời ta nói, bản Quận chúa đảm bảo đệ đệ
trong bụng di nương sau này áo cơm không lo, nhất định có một ngày có
thể ngồi lên vị trí Thế Tử.”
Đổng di nương nhìn Tây Lương Mạt, bỗng nắm tay nàng như nắm một cọng rơm cứu mạng: “Thật sao? Quận Chúa, ngài đừng gạt ta nhé!”
Tây Lương Mạt cười khẽ, vỗ tay nàng ta nói: “Di nương yên tâm, hôm nay
ngươi đã trở mặt với Đại ca ca thì không cần nhìn trước ngó sau nữa, dù
sao cũng phải phân thắng bại mới được, ta và cả Tam thẩm thẩm đều sẽ
giúp ngươi.”
Đổng di nương ngập ngừng như chợt hiểu ra điều gì, cắn răng nói: “Vâng, nô tỳ đã biết.”
Quận Chúa nói không sai, mặc kệ thế nào, nàng đã trở mặt với Thế Tử gia, lão thái thái không cách nào chấp nhận nàng, nếu đã vậy nàng hoàn toàn đi
về phía đen tối đi!
Nhìn vẻ mặt Đổng di nương, đáy mặt Tây Lương Mạt thoáng qua một tia cười nhạt.
Khi đứng dậy tiễn Tây Lương Mạt ra ngoài, Đổng di nương như lơ đãng hỏi:
“Quận Chúa, ngài quen biết người của Tư Lễ Giám à? Nếu có thể khiến Thế
Tử gia sập bẫy một lần, vì sao chúng ta không thiết kế lần nữa, nói
không chừng lần này Thế Tử gia sẽ hoàn toàn mất đi sự tín nhiệm của Quốc Công gia?”
Tây Lương Mạt xoay mặt lại, lạnh lùng liếc nàng ta: “Một chiêu dùng lại còn có tác dụng gì, đừng cho rằng bản Quận Chúa sẽ phạm loại sai lầm cấp
thấp này, nếu lão thái thái nhất định muốn xử lý ngươi, đừng trách bản
Quận Chúa không cứu được ngươi.”
Dứt lời, không để ý đến vẻ mặt cứng nhắc cùng xấu hổ của Đổng di nương, Tây Lương Mạt phẩy tay áo bỏ đi.
Cho đến khi đi xa, Bạch Ngọc vẫn cảm thấy ánh mắt chớp nhoáng của Đổng di nương dõi theo phía sau họ.
“Quận Chúa, thân thể Đổng di nương chưa được mấy tháng nữa sẽ lộ ra, chuyện
này làm sao giấu được người khác? Không nói đến lão thái thái, ngay cả
hai cô nương cũng sẽ là người đầu tiên không chấp nhận được nàng ta, sớm muộn gì cũng ra tay với Đổng di nương. Huống hồ Đổng di nương là người
có dã tâm, Quận Chúa thật sự định trọng dụng nàng ta sao?” Bạch Ngọc
không nhịn được thấp giọng hỏi Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt chậm rì rì giẫm trên mặt tuyết, khẽ phẩy ống tay áo nói: “Vậy ra tay đi, chúng ta còn ước gì Tây Lương Tiên ra tay với Đổng di nương
nữa kìa.”
Bạch Ngọc sửng sốt, có chút khó hiểu nhìn về phía Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt vừa đi vừa nhàn nhạt nói: “Em cảm thấy Đổng di nương thật sự có thai à?”
Nhất thời Bạch Ngọc không phản ứng lại, đột nhiên, một tia sáng nhoáng qua
trong đầu nàng, nàng không dám tin nhìn về phía Tây Lương Mạt: “Quận
Chúa, người nói Đổng
di nương hoàn toàn không có… không có mang thai!”
Tây Lương Mạt hừ khẽ, không hề sợ lạnh mà vươn tay nắm tuyết trên cành cây
thành một nắm trong tay: “Trước kia nàng ta đã bị Hàn thị lặng lẽ hạ
thuốc sảy thai từ lâu, đời này muốn có con sợ là khó.”
“Vậy vì sao…” Bạch Ngọc còn có chút không hiểu, nàng suy nghĩ rồi nói: “Quận Chúa, vì sao người bảo Lý thánh thủ đại phu nói với Đổng di nương rằng
nàng ta có thai?”
Tây Lương Mạt thản nhiên nói: “Không làm thế sao nàng ta chịu làm việc cho
chúng ta? Em cũng biết nàng ta vốn xuất thân thanh lâu, người người đều
nói kỹ nữ vô tình, con hát vô nghĩa, cố tình Đổng di nương của chúng ta
không chỉ là hoa khôi một thời mà còn biết diễn kịch rất tốt. Trong kịch diễn nhiều tiểu thư, Quý Phi, Hoàng Hậu, e rằng đã không còn biết mình
họ gì tên chi, thật sự cho rằng mình bản lĩnh hơn người, không chỉ quên
nàng ta dựa vào ai mới được bước chân vào phủ Quốc Công, hưởng thụ vinh
hoa phú quý, quá nhiều ngày ngập trong vàng son đến mức ngay cả mục đích báo thù cho đệ đệ khi mới bước vào phủ cũng đã quên, chỉ muốn làm cỏ
trên đầu tường, gió chiều nào ngả chiều ấy.”
Bạch Ngọc chợt nhớ tới tin tức Đại nha hoàn Thanh Y bên cạnh Đổng di nương
truyền tới, nói dường như Đổng di nương ngày càng thân thiết với hai chị em Tây Lương Tiên, ngày cúng tuần đầu Hàn thị, Quận Chúa từ linh đường
đi ra do chính Đổng thị hẹn gặp.
Ai ngờ bọn họ không đợi được Đổng di nương mà chờ được trăm tên cung thủ mai phục đầy đường!
Không biết là trùng hợp hay có người trong tối bán đứng.
Đổng di nương này nếu không bán đứng Quận Chúa, đầu phục bọn Tây Lương Tiên
thì cũng dự định là cỏ đầu tường, ăn bạc của cả hai bên.
Đúng là không biết xấu hổ!
Bạch Ngọc căm giận trong lòng, sau đó nói: “Quận chúa, vì sao người còn vất
vả giúp đỡ ả, theo nô tỳ thấy, kẻ phản bội vô liêm sỉ như thế nên sớm
dùng một sợi dây thừng tiễn ả về tây thiên là xong.”
Tây Lương Mạt thấy Bạch Ngọc đầy căm phẫn, bỗng cười khẽ: “Ngọc Nhi của ta, không biết có phải vì quá gần gũi với Mị Lục hay không, nhìn toàn thân
đằng đằng sát khí kìa, giống nữ đại vương vào nhà cướp của quá đi.”
Bạch Ngọc xấu hổ, cắn môi e thẹn nói: “Quận Chúa, chúng ta đang nói chuyện nghiêm túc mà, người đừng trêu ghẹo nô tỳ nữa!”
Tây Lương Mạt trêu ghẹo Bạch Ngọc xong mới nói: “Dù sao ta đã không còn ở
trong nhà này, Tam thẩm thẩm loại trừ Hàn thị xong liền có chút nản
lòng, chỉ muốn qua loa lo liệu chuyện trong phủ Quốc Công, bình an qua
ngày là xong, sợ rằng không tốn quá nhiều tâm tư vào đám Tây Lương Tĩnh. Không nói đến Tây Lương Tĩnh, chỉ cần chị em Tây Lương Tiên kia, quá
mức nhàn nhã sợ bọn họ không sớm thì muộn cũng gây ra chuyện gì đó. Nếu
đã vậy, ta sẽ cho bọn họ một đối thủ, để họ bận rộn hơn.”
Từ sau ngày tuần đầu của Hàn thị, nàng sai Lý thánh thủ đưa cho Thanh Y
một chút dược vật, phụ nữ dùng thứ đó nhìn có vẻ giống như có thai,
không chỉ có phản ứng khi mang thai, thậm chí bụng cũng sẽ phồng lên.
Nếu Đổng di nương kia có thai, đương nhiên sẽ vì bản thân tính toán kỹ càng hơn, cũng sẽ sinh ra dã tâm lớn hơn, mà điều nàng muốn chính là một
Đổng di nương có dã tâm, mới dễ gậy ông đập lưng ông.
Nàng hơi dừng, khóe môi nhếch lên một nụ cười lạnh giá, ánh mắt âm u nói:
“Nếu Nhị muội muội của ta hoặc lão thái thái thật sự hạ dược hoặc dùng
thủ đoạn với Đổng di nương, khiến nàng ta không còn hài tử mới thật sự
là tốt. Con dao Đổng di nương này tuy nhỏ nhưng một khi nàng ta phát
điên cũng có thể chọc những người đó thủng mấy lỗ.”
Cỏ đầu tường cũng không dễ làm như vậy, vừa rồi Đổng thị còn dám mượn cơ
hội tìm hiểu quan hệ của nàng và Tư Lễ Giám, nếu Đổng thị ngoan ngoãn
làm lính hầu dưới trướng của nàng, cầu xin một đời an ổn thì không nói,
còn nếu nhất định muốn trèo lên vinh hoa phú quý, nàng phải một lòng
giúp đỡ Đổng thị mới được.
Về phần Tây Lương Tĩnh, con dao nhỏ Đổng di nương này có lẽ không thể tổn
hại đến căn bản của hắn, nhưng dù sao hắn sẽ phải không may một đoạn
thời gian, không có hậu thuẫn to lớn là Thế Tử gia này, chị em Tây Lương Tiên sợ rằng cũng sống không quá vui vẻ.
“Đúng rồi, em bảo Mị Lục mấy ngày nay cẩn thận một chút, đừng có hành động gì nữa, thư phòng quân cơ của phụ thân kia của ta không dễ vào như thế, dù là ta cũng chỉ có thể mạo hiểm một lần, nếu khiến người ngoài hoài nghi quan hệ của ta và Tư Lễ Giám, sợ rằng chuyện sau này sẽ không tiện.”
Tây Lương Mạt bỗng nhớ tới cái gì, dặn dò Bạch Ngọc.
Vẻ mặt Bạch Ngọc nghiêm túc gật đầu: “Vâng.”
Tây Lương Mạt nhìn bầu trời xám xịt, khóe môi nở nụ cười trào phúng, người
bán đứng bí mật của Tĩnh Quốc Công căn bản không phải Tây Lương Tĩnh mà
là một người phụ nữ.
Mặc kệ hiện giờ Tĩnh Quốc Công nhìn như hiên ngang lẫm liệt thế nào cũng không thể thay đổi mục đích chân thực trong lòng hắn.
Đám triều thần đều lén nghị luận Cửu Thiên Tuế hại nước hại dân, vì tranh
chấp bè đảng trên triều mà không quan tâm đến công văn biên quan không
ngừng thúc giục lương thảo, trong thời khắc Khuyển Nhung xâm chiếm còn
lén giữ lại lương thảo trong quân, khiến tướng sĩ biên quan lạnh lòng.
Nhưng sự thật là gì?
Chỉ là tranh đấu chính trị tầm thường nhất có thể nhìn thấy mà thôi, một
bên muốn bảo tồn lực lượng đoạt quyền, một bên muốn hao mòn lực lượng
đối phương đảm bảo sự thống trị của mình.
Ai có thể cao thượng hơn ai?
Có điều Bách Lý Thanh này trước giờ lười biện giải cho chính mình, chỉ
biết để người thế gian hiểu lầm, thậm chí đôi khi còn cố ý khiến danh
tiếng của mình hôi hám không chịu nổi, giống như không làm vậy là không
thể thỏa mãn hứng thú biến thái của hắn.
Tây Lương Mạt nhớ tới đại yêu nghiệt trong mật thất Tư Lễ Giám mấy ngày
trước, rất vô liêm sỉ tiện thể ngủ nàng một lần, trên gương mặt trắng
mịn không nhịn được đỏ ửng lên.
Dáng dấp xinh đẹp e thẹn, như hoa huệ nở rộ dưới ánh trăng, khiến người ta bất giác dõi theo bóng dáng nàng.
“Đại muội muội.” Một giọng nói nam tính hơi khàn bỗng vang lên phía sau Tây Lương Mạt.
Tây Lương Mạt dừng lại, lập tức cảnh giác nhìn về phía bóng người cao ngất
đứng dưới tán cây tùng phủ đầy tuyết cách đó không xa, vừa rồi hắn đã
nghe được bao nhiêu?
“Đại ca ca, nghe nói phụ thân bảo ngươi về phòng nghỉ ngơi, vì sao lại ở đây vào lúc này?” Tây Lương Mạt nhìn hắn, nhàn nhạt nói.
Tây Lương Tĩnh nhìn thiếu nữ trước mắt, ánh mắt lướt qua gò má đỏ hây
hây còn chưa tan đi của nàng, nhẹ giọng nói: “Đại muội muội hận mẫu thân thật không?”
Tây Lương Mạt lập tức hiểu người đàn ông trước mặt không hoàn toàn nghe
được lời nàng nói, bởi vì tuy nàng chỉ còn một phần công lực nhưng vẫn
có thể nhận ra bốn phía có người hay không từ khoảng cách rất xa, có lẽ
hắn vẫn nghe được một đôi câu, đủ để suy đoán một việc.
Tây Lương Mạt nhìn hắn, sắc mặt hờ hững: “Thế Tử gia, ngươi muốn nói gì?”
Nghe nàng không gọi hắn là Đại ca ca, trong lòng Tây Lương Tĩnh rối như tơ
vò, có một cảm giác khó nói thành lời. Hắn vẫn nhìn nàng, ánh mắt âm u
khó hiểu dừng trên dung nhan uyển chuyển mỹ lệ: “Tiên Nhi nói thật sao?
Mẫu thân chết trong tay Đại muội muội?”
Tây Lương Mạt nhìn hắn, một lát sau cũng không phủ nhận: “Nếu trong lòng Thế Tử gia đã có đáp án thì cần gì hỏi ta.”
Tây Lương Tĩnh không nhịn được tiến lên một bước, bắt lấy cổ tay nàng, cúi
đầu nhìn thiếu nữ trước mặt, cắn răng nói: “Vì sao? Vì sao ngươi lại tàn nhẫn như vậy?”
Tây Lương Mạt như nghe được chuyện gì đó rất đáng ngạc nhiên, giương mắt
nhìn hắn một cái, khóe môi nở nụ cười trào phúng: “Ha, Thế Tử gia, ta
nghĩ ngươi phải biết vì sao mới đúng. Thế nào? Bởi vì mẫu thân của ta là Lam thị nên ta là một cái đinh chướng mắt, nên lặng lẽ chết đi, hoặc
trở thành tế phẩm hòa thân Hách Hách, nếu không thì nên trở thành vợ của Ngu Hầu háo sắc lớn tuổi hơn cả phụ thân?”
“Ngươi… Nữ tử nên tâm tư thuần khiết, lấy đức báo oán, tâm tư ác độc như vậy
ngươi không sợ gặp ác mộng hay sao? Ngươi đã biết sai chưa?” Tây Lương
Tĩnh cau mày, đương nhiên hắn biết nhiều năm qua Tây Lương Mạt ở trong
phủ Quốc Công không được sống vui vẻ, nhưng trong lòng hắn con gái nên
mềm mại thanh thoát như nước.
Hắn thật sự không chấp nhận được một người xinh đẹp mềm mại như Tây Lương Mạt lại là thủ phạm hại chết mẫu thân mình!
Nay còn là ác nhân xúi bẩy Đổng di nương đối phó hắn!
“Ngươi đặt tay lên ngực tự hỏi đi Thế Tử gia. Nếu ngươi ở trên chiến trường
nhìn thấy kẻ địch nhiều lần muốn đẩy ngươi vào chỗ chết, ngươi sẽ lấy ơn báo oán chứ?” Tây Lương Mạt nhìn hắn một cái cười nhạt, cảm thấy rất
hoang đường: “Huống hồ, lấy ơn báo oán, lấy gì trả ơn, muội muội ta chỉ
là làm theo lời dạy của thánh nhân thôi, có gì sai?”
Đàn ông thật nực cười, cũng giống như người cha từ trên trời rơi xuống của
nàng, cảm thấy phụ nữ phải chịu đựng tất cả là đương nhiên, vợ lớn vợ bé trong nhà phải hòa thuận, cho dù đối mặt với tất cả bất công phụ nữ
cũng nên thừa nhận hay sao?
Tây Lương Tĩnh ngẩn người, hắn đương nhiên biết nếu đối mặt với kẻ địch như vậy, nhất định hắn sẽ một kiếm chém rơi đầu đối phương, giải mối hận
trong lòng.
Thế nhưng…
“Ngươi không sợ ta nói với phụ thân sao?” Tây Lương Tĩnh nhìn người có vẻ
không hề áy náy trước mắt, cảm thấy máu trong người bốc lên cuồn cuộn,
lại chỉ có thể phun ra một câu từ kẽ răng.
Tây Lương Mạt lạnh lùng nhìn hắn, không hề sợ hãi tức giận cùng căm hận
trong mắt hắn: “Thế Tử gia, ngươi đừng quên, ta là con gái đã gả ra
ngoài, tên của ta nay còn viết trên ngọc điệp của Vương phủ, liên quan
gì tới phủ Quốc Công?”
Sau đó, nàng vặn cổ tay, dùng sức giãy tay mình ra khỏi tay Tây Lương Tĩnh, cười như không cười bổ sung một câu: “Còn nữa, nếu ngươi có chứng cứ
thì cứ việc nói với phụ thân, để xem phụ thân tin ngươi hay tin ta!
Cảm giác bị đàn ông xa lạ cầm cổ tay thật sự không thích chút nào.
Tây Lương Mạt nói dứt lời, dẫn Bạch Ngọc xoay người bỏ đi.
Tây Lương Tĩnh nhìn ánh mắt lạnh lùng của nàng, trong tay không còn cảm
giác mịn màng của cổ tay mềm như không xương, trong lòng chỉ thấy trống
rỗng, hơn nữa một câu “con gái đã gả ra ngoài” kia như một mồi lửa, chớp mắt châm đốt lửa giận trong lòng hắn.
Hắn nhìn chằm chằm bóng lưng Tây Lương Mạt, vẻ mặt tối tăm nói: “Khi đó bản Thế Tử nên nghe lời bọn Tiên Nhi, hạ lệnh vạn mũi tên rời cung, giết
chết nha đầu đê tiện ngươi!”
Tây Lương Mạt nghe vậy dừng bước, quay đầu nhìn hắn, ánh mắt đầy lạnh lẽo
tối tăm, nhìn thẳng đến mức trên người Tây Lương Tĩnh đột nhiên phát
lạnh.
Hắn nhìn quen sự ngượng ngùng ái mộ trong mắt thiếu nữ, lại chưa từng thấy
sự lạnh giá âm trầm mang theo hơi thở của máu tanh như vậy, khiến người
ta không rét mà run.
Trải qua mấy năm lăn lộn trên chiến trường khiến hắn như đối mặt với kẻ địch mạnh, nâng lên toàn bộ đề phòng.
Tây Lương Mạt hơi nheo mắt lại, cuối cùng cũng mở lời, nàng nói rất chậm:
“À, thật không? Vậy thì tiếc quá, nếu Thế Tử gia giết ta một lần không
thành, không ngại thử lần nữa xem, chúng ta nhìn xem ai chặt đầu ai
trước, được không?”
Dứt lời, nàng chậm rãi nở nụ cười xán lạn mê người với hắn, chậm rãi xoay người rời đi.
Để lại một Tây Lương Tĩnh mặt mày khiếp sợ cùng đáy lòng phát lạnh, không
biết qua bao lâu, khi trên đường đã không thấy bóng dáng Tây Lương Mạt
nữa hắn mới lấy lại tinh thần.
Tây Lương Tĩnh có chút mờ mịt cùng mất mát nhìn mây đen chậm chạp trôi trên bầu trời đen, đêm nay hắn chỉ muốn lặng lẽ tới chỗ Đổng di nương thám
thính tin tức, không ngờ trên đường nhìn thấy Tây Lương Mạt. Bọn họ nói
chuyện rất nhỏ, hắn nghe không rõ lắm, nhưng điều duy nhất hắn hiểu là,
nàng có liên quan đến cái chết của mẫu thân và chuyện hôm nay hắn bị hãm hại.
Tin tức thình lình như vậy khiến hắn hoàn toàn rơi vào trạng thái uể oải cùng phẫn nộ.
Xúc cảm mềm nhẵn khi cầm cổ tay thiếu nữ vẫn còn đây, nhưng chỉ một giây sau, lẽ nào nàng và hắn đã trở thành tử địch?
Hắn không biết nàng có tự tin từ đâu, nhưng hắn biết nàng không sợ hắn.
Thiếu nữ dám làm những chuyện đại nghịch bất đạo, thậm chí không hề biết hổ
thẹn, tính toán mỗi việc nhất định không bỏ sót một kẽ hở, tâm tư cực kỳ kín kẽ.
Nàng không thua bất cứ một kẻ địch mạnh nào hắn đã gặp trên chiến trường.
Thậm chí, nàng còn giả dối hung ác hơn bọn chúng.
Thế nhưng, nếu đối mặt với những kẻ địch này hắn có thể xuống tay tàn nhẫn không chút do dự.
Nhưng nếu hắn đối mặt với nàng thì sao?
Hắn thực sự có thể không chút do dự chặt đầu nàng tế linh hồn mẫu thân trên trời hay sao?
Nhớ tới lời thề mình đã nói trước mặt chị em Tây Lương Tiên, Tây Lương Tĩnh hồn bay phách lạc xoay người, hướng về phía con đường mình đã đi.
— Ông đây là đường ranh giới buồn chán —
“Quận Chúa, ngài thật sự để Thế Tử gia đi vậy à?” Bạch Ngọc có chút nóng ruột nhìn Tây Lương Mạt.
Nếu Thế Tử gia thật sự nói chuyện này với Quốc Công gia thì làm thế nào?
Tây Lương Mạt lạnh nhạt nói: “Sợ cái gì, hắn căn bản không có bất cứ chứng
cứ gì, huống hồ em cho rằng loại chuyện này hiện tại hắn không biết sau
này cũng sẽ không biết sao?”
Trên thế giới này vốn không có bức tường nào không lọt gió, nàng cũng không
nghĩ có thể giấu diếm Tây Lương Tĩnh bao lâu, hắn không phải loại đàn
ông không có đầu óc.
“Quận Chúa, có cần thuộc hạ đi kết liễu hắn không?” Một giọng nói quỷ dị bỗng vang lên trong bóng tối, nhưng không ai nhìn thấy bóng dáng hắn.
Tây Lương Mạt lạnh lùng lắc đầu: “Không, chưa nói đến võ nghệ của Tây Lương Tĩnh được phụ thân thân truyền, cho dù ngươi am hiểu kỹ thuật giết
người cũng không nhất định có thể đánh chết hắn trong vòng một chiêu.
Nếu đánh lớn với hắn, kinh động phủ binh thì thôi, vô duyên vô cớ còn
cởi bỏ hiềm nghi cấu kết với kẻ thù bên ngoài của hắn!”
Nàng không phải chưa nghĩ đến chuyện gọi Mị Lục và Mị Thất ra giết người diệt khẩu, nhưng như thế quá mạo hiểm, không cần thiết…
“Được rồi, dù sao sớm muộn cũng có ngày này, chỉ là chậm một ngày sớm một
ngày đối đầu với Thế Tử gia của chúng ta mà thôi.” Tây Lương Mạt nhìn
nắm tuyết đã tan thành nước trong lòng bàn tay mình, nhàn nhạt vung vốc
nước kia ra, xoa tay rồi chậm rãi cùng Bạch Ngọc đi về phía linh đường ở tiền viện.
Hôm qua chính là ngày cúng bốn chín của Hàn thị, đưa tang hạ táng, tuy Hàn
Thị không phải mẹ ruột của nàng, nàng lại là con gái đã gả chồng, nhưng
vẫn nên về thắp một nén hương tế bái.
Hơn nữa nàng có một chuyện rất quan trọng muốn nói cho Hàn thị, ngày mai
nàng muốn tặng cho cô con gái Hàn thị yêu thương nhất – Tây Lương Tiên
một phần lễ vật lớn cả đời khó quên.
Bạn đang đọc truyện trên: Webtruyen.com