Hoảng loạn qua đi, người dân ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm, thầm mắng chiếc xe ngựa không biết nhìn đường kia một phen, cuối cùng là ai ngồi trên đó mà đi ra lệnh cho xe ngựa kia phóng nhanh như thế, cũng may họ tránh kịp, nếu không có phải đã nằm xuống lót đường cho vó ngựa rồi hay không? Mắng thì mắng như thế nhưng không ai dám lọt một chữ ra ngoài miệng, lỡ như vị trên xe ngựa kia là quý nhân phương nào lại vì lời đó mà trừng phạt bọn họ thì sao? Rất oan ức đó nha.
Nói rồi đám đông tản ra, nhất thời không gian xung quanh Tiêu Ngọc trở nên thoáng đãng, mọi người dần đi, chỉ có mỗi nàng và người nam nhân bên cạnh vẫn còn sít sao ôm lấy nhau.
Sợ mọi người nhìn thấy rồi đàm tiếu, Tiêu Ngọc sau khi bình tĩnh trở lại liền đẩy người nam nhân kia ra, bước chân lùi về sau hai bước để giữ khoảng cách, Tiêu Ngọc ngước mắt nhìn ân công vừa ra tay cứu mình.
Là một nam nhân anh tuấn, nét mặt thư sinh, ngũ quan hài hoà, vừa nhìn sơ qua đã khiến người khác cảm thấy có cảm tình ngay, vóc dáng cao lớn khí phách toát ra vẻ nam tử đường hoàng, trong lòng Tiêu Ngọc lộp bộp một tiếng, ánh mắt trở nên xấu hổ liền di dời tầm mắt, không nhìn trực diện hắn nữa.
"Đa tạ công tử đã ra tay cứu giúp.", Tiêu Ngọc nhún người hành lễ.
Dù cho tư thế hai người lúc nãy không đứng đắn lắm, hắn lại ôm chặt lấy nàng như vậy nhưng suy cho cùng cũng là nhờ hắn ra tay giúp đỡ, nếu không nàng đã bị ngã đau xuống đất rồi.
"Không có gì, chỉ là thấy người gặp nạn ra tay tương trợ thôi.", nam nhân ấy mỉm cười ôn nhu nhìn nàng, lắc đầu từ chối lời cảm tạ đầy hữu lễ này.
"Không biết công tử muốn ta báo đáp thế nào?", Tiêu Ngọc từ nhỏ hay ngại ngùng e ấp, nhưng sau khi trải qua sự việc năm đó tính cách nàng liền thay đổi là thay đổi, trở nên lãnh đạm thờ ơ, không lộ ra quá nhiều cảm xúc hay suy nghĩ của mình, lời nói cũng thẳng thắn, trắng đen phân biệt rõ ràng hơn cả.
Tiêu Ngọc nàng nghĩ, nếu đối phương thẳng thắn nói chuyện, bộc lộ hết suy nghĩ thì có phải sẽ dễ dàng nói chuyện hơn không? Sẽ không có dụng tâm kín đáo, sẽ không có suy tính kĩ lưỡng, và nàng cũng sẽ không bị những lời dối trá kia lừa gạt.
"Sao?", Hướng Viễn khó hiểu nhìn Tiêu Ngọc, hắn chỉ là vô tình ra tay giúp đỡ thôi, không có ý định muốn báo đáp gì cả, cô nương này hỏi thế, không phải quá thẳng thắn sao?
"Công tử cứu giúp ta, theo lý ta nên báo đáp ơn này mới đúng.", Tiêu Ngọc nhắc lại lần nữa, nàng là thế, không muốn mắc nợ ai cả.
"Vậy...!cô nương cầm lấy bộ bút lông này đi, xem như là báo đáp ta."
Hướng Viễn không biết phải đáp Tiêu Ngọc thế nào, hắn chỉ cảm thấy cô nương này tính tình khá kì lạ, không giống mấy cô nương hắn từng tiếp xúc qua, thẳng thắn, lãnh đạm, đáng lẽ một cô nương như nàng nên ngại ngùng, hoặc là vui vẻ hoạt bát, vì sao nét mặt lại trầm mặc, ít khi biểu lộ cảm xúc ra ngoài thế kia? Còn nữa, nàng cũng không nhớ Hướng Viễn hắn chính là nam nhân mà nàng vô tình lướt qua khi nãy ở cửa hiệu.
Khi ấy hắn đến cửa hiệu nhận bộ bút lông trước đó đã đặt cọc ông chủ, trước đây hắn thấy hầu hết mọi người đều có sở thích giống nhau, mê mẩn bảo vật, càng là đồ cổ càng là quý hiếm lại càng thích, còn hắn thì chỉ hứng thú với bộ bút lông làm bằng đuôi ngựa kia, ông chủ còn đùa hắn có lẽ chỉ có mình hắn mới để tâm đến món đồ này.
Nhưng hôm nay Hướng Viễn đã tìm được người tâm ý tương thông, có sở thích giống hắn rồi, khi nãy nàng nói muốn mua lại bộ bút lông này với giá cao hơn, ông chủ liền không đồng ý, còn hắn nhất thời để ý đến nên chọn chúng, nhưng Tiêu Ngọc xem ra đối với bộ bút lông này là cần thiết hơn hắn, hắn liền nghĩ đến muốn nhường lại cho nàng, dù cho nàng mua cho chính mình hay đem đi tặng thì việc hai người họ cùng chung suy nghĩ là điều không thể phủ nhận.
Hiếm khi gặp được tri kỉ, tại sao không tiến đến kết giao hảo cơ chứ?
"Công tử nói đùa rồi, đã là báo đáp thì ta nên làm gì đó cho người, người lại tặng bộ bút lông này cho ta, không hợp lý đâu."
Tiêu Ngọc nhận ra bộ bút lông trên tay Hướng Viễn, chính là bộ bút lông khi nãy nàng nhìn trúng.
Thì ra người đặt cọc giữ vật trước chính là hắn, trong lòng Tiêu Ngọc không khỏi lẩm bẩm vài suy nghĩ, nàng đa số thấy nam nhân hứng thú với đồ cổ, cẩm ngọc hay là chim chóc gì đấy, còn những người yêu thích những vật liên quan đến học thức này có lẽ chỉ có những thư sinh ngày ngày ôn luyện.
Nhưng nhìn Hướng Viễn lại không giống dáng vẻ của một thư sinh, hắn lại có sở thích giống nàng, nhất thời trong lòng không khỏi tò mò nhìn hắn thêm một chút.
"Thật ra ta đã tìm được một bộ bút lông khác ưng ý hơn, nếu bây giờ đem chúng về lại trở nên dư giả ra, thôi thì tặng cho cô nương, cô nương nhận xem như đã báo đáp ta rồi.", Hướng Viễn vốn dĩ muốn tặng bộ bút lông này cho Tiêu Ngọc, sẵn tiện có cái cớ kia, hắn bèn tìm một lời giải thích thoả đáng, xem như có lý do hợp lý để tặng bộ bút lông này đi.
Tiêu Ngọc nhìn Hướng Viễn, vẻ mặt có chút đắn đo cùng khó xử, nàng biết hắn là muốn tặng cho nàng, chỉ là tìm lý do hợp lý thôi.
Nhưng có điều Hướng Viễn vừa ra tay giúp nàng, lại còn nói đến như vậy, nếu nàng không nhận nữa thì thật sự có vẻ không hay cho lắm.
Suy nghĩ một lúc, cuối cùng Tiêu Ngọc mới tiến về phía trước một bước, nâng hai tay lên trước mặt Hướng Viễn, nàng khẽ nhún người hành lễ, hành động này chính là chấp nhận lời đề nghị của Hướng Viễn rồi.
"Vậy cung kính chi bằng tuân mệnh, đa tạ công tử có ơn cứu giúp, và về cả bộ bút lông này nữa."
Hướng Viễn thấy thế liền nâng Tiêu Ngọc đứng dậy, đặt bộ bút lông trên tay nàng, mỉm cười đáp không có việc gì.
Hai người khách sáo trò chuyện thêm vài câu, cuối cùng Tiêu Ngọc mới xin phép cáo lui trước rồi xoay lưng rời đi.
Hướng Viễn vẫn đứng yên ở đấy ngóng theo bóng dáng Tiêu Ngọc, bên môi chợt hiện lên ý cười, nghĩ nghĩ điều gì đó, sau cùng hắn lắc đầu nhẹ một cái, cất bước hoà vào dòng người đông đúc trên phố trở về phủ.
———
Trong đông viện của mình, Ninh Tĩnh đang ngồi ở bàn đá trong hậu viện, trên bàn đá bày biện đủ thứ, nào là kim chỉ nào là thước đo, vì muốn tránh né Tiêu Chấn, lại không muốn hắn biết nàng đang chuẩn bị quà sinh thần cho hắn, thế nên Ninh Tĩnh bèn nảy ra sáng kiến, trở về tư phòng lúc trước của mình, ở đây an an ổn ổn hoàn thành cho xong món quà này.
Ninh Tĩnh nàng suy nghĩ cả mấy ngày trời, tuy Tiêu Chấn bên tai thì thầm chỉ cần