Ninh Tĩnh đi dạo trong sân cùng Minh Lan, mấy ngày vừa qua ngày nào Ninh Tĩnh nàng cũng phải mệt mỏi đến độ thân thể rã rời, mỏi nhừ.
Từ ngày Tiêu Chấn phát hiện nàng thường xuyên đến đông viện thì ngày nào cũng sít sao bám theo nàng cả, dường như hắn rất quyết tâm muốn biết nàng đang làm gì.
Vừa may vá rất vất vả lại vừa phải trông chừng Tiêu Chấn có đột ngột xuất hiện hay theo dõi hay không, thật sự là những việc này muốn rút trọn hết sức lực của nàng rồi.
Dù sao áo cũng sắp may xong, nàng hôm nay thấy mệt mỏi nên tự cho phép bản thân thư giãn một ngày, sáng sớm thức dậy đã muốn dạo vườn hoa, thời tiết hôm nay trong xanh mát mẻ như vậy, nếu không tận hưởng một chút thì đúng là không tốt với bản thân rồi.
Đi dạo được một đoạn, từ xa Ninh Tĩnh đã nghe thấy tiếng cười nói thân thuộc của Tiểu Thuỵ.
Qua sinh thần lần thứ tư của bé con, Tiêu Ngọc đã lo xa cho tương lai của nhi tử liền tìm lão sư đến phủ dạy chữ cho Tiểu Thuỵ, chính vì thế thời gian bé con chơi đùa và gặp gỡ, trò chuyện với Ninh Tĩnh ngày càng ít đi.
Hiếm khi lão sư có việc riêng xin nghỉ nên Tiểu Thuỵ mới được thoả thích vui đùa như thế.
Ninh Tĩnh dừng chân, phóng tầm mắt ra xa, nhìn thấy Tiểu Thuỵ mũm mĩm đáng yêu đang cùng các gia đinh nhỏ tuổi cùng nhau chơi đá cầu, dưới ánh nắng mặt trời cùng liên tục chạy đùa khắp nơi, hai gò má bánh bao đầy thịt mềm nhẵn kia của Tiểu Thuỵ dần đỏ ửng lên, trông đáng yêu vô cùng.
Ninh Tĩnh chỉ vừa cười được vài ba tiếng thì "bụp" một tiếng, trái cầu làm bằng tre của Tiểu Thuỵ đã bị gia đinh nhỏ tuổi kia đá bay lên tận mấy thước, cuối cùng vướng lại trên cành cây.
Cả nhóm người tụ tập xung quanh thân cây, nhũ mẫu Hạnh Xuân đã lớn tuổi không thể hoạt động quá sức, Tiểu Thuỵ cùng đám gia đinh nhỏ tuổi kia thì chiều cao giới hạn, dù có cố gắng nhảy cao lên cũng không tới.
Nhìn thấy vẻ mặt Tiểu Thuỵ rầu rĩ, xụ xuống làm Ninh Tĩnh không kiềm lòng được, nhanh chân bước đến bên cạnh, cùng đám người ở đây tìm cách để lấy trái cầu kia xuống.
"Cữu mẫu, cầu của Tiểu Thuỵ vướng trên cành cây rồi, rất cao, Tiểu Thuỵ lấy không được."
Tiểu Thuỵ nhìn thấy Ninh Tĩnh bước đến, gương mặt phụng phịu buồn bã thấy rõ đưa tay chỉ chỉ về phía trái cầu nằm lủng lẳng trên cành cây, ánh mắt không vui nhìn về cậu nhỏ gia đinh vừa rồi dùng lực khá mạnh đá bay đồ chơi của bé con.
Ninh Tĩnh ngồi xổm xuống đối diện với Tiểu Thuỵ, cười cười đưa tay áp lên gò má bé con, an ủi cùng hứa hẹn.
"Tiểu Thuỵ đừng buồn, cữu mẫu lấy giúp Tiểu Thuỵ nhé."
Tiểu Thuỵ gật đầu một cái, ánh mắt đầy mong chờ và hi vọng hướng về Ninh Tĩnh.
Ninh Tĩnh đứng thẳng người dậy, ngẩng mặt nhìn trái cầu đang bị vướng trên cành cây, thầm than trong lòng một câu, quả thật sức của cậu bé gia đinh kia không nhỏ nha, đá lên cao đến vậy.
Ninh Tĩnh không biết trèo cây, Minh Lan bên cạnh cũng liễu yếu đào tơ, nếu có Mẫn Mẫn ở đây thì tốt rồi, có điều cô nương ấy lại đang thay nàng ra chợ mua ít đồ.
Ngẫm nghĩ một lát, Ninh Tĩnh đảo mắt nhìn xung quanh, chợt phát hiện phía bên kia có cây gậy dài mà gia đinh thường dùng để đuổi quạ.
Nàng tự mình đi đến cầm lấy cây gậy kia, dáng vẻ có vẻ chật vật thì nó quá to quá dài so với thân người nàng.
Ninh Tĩnh dừng dưới tán cây nơi trái cầu bị vướng, nàng cố nắng nâng cây gậy dài lên quơ qua quơ lại, còn chọt chọt vài cái, lần nào cũng thế, chỉ vừa chạm nhẹ vào trái cầu thì cây gậy lại mất đà xiêu vẹo qua một bên, Ninh Tĩnh mệt nhọc thở phì phò, chỉ trách nàng sức lực không lớn, mới nâng gậy một chút đã mỏi sao có thể lấy được trái cầu đây?
"Cữu mẫu, không được sao?"
Tiểu Thuỵ ngóng theo từng hành động của Ninh Tĩnh, thấy nàng loay hoay nãy giờ vẫn không có kết quả, nét mặt ủ dột cùng buồn bã nhìn nhìn nàng, thấp giọng hỏi.
"Tiểu Thuỵ ngoan, cữu mẫu cố thêm một chút nữa, nếu không được liền gọi mấy gia đinh to lớn hơn đến lấy giúp.", Ninh Tĩnh mỉm cười an ủi.
Tiêu Ngọc trước giờ khá khó khăn trong việc nuôi dạy nhi tử, nếu để Tiêu Ngọc biết được Tiểu Thuỵ quậy phá như vậy sẽ không vui, nàng tự mình vất vả tìm cách lấy xuống chỉ vì không muốn nhờ đến nhiều người, sẽ kinh động đến Tiêu Ngọc.
Ninh Tĩnh cố gắng thêm mấy lần, kết quả đều không khả quan, mệt mỏi hạ cây xuống, Ninh Tĩnh định quay sang nói với Minh Lan tìm vài gia đinh cao lớn đến giúp xem sao, ai ngờ lúc này chợt một giọng nam nhân vang lên, còn chủ động đề nghị giúp đỡ nữa chứ.
"Để ta thử lấy trái cầu xem sao."
Ninh Tĩnh xoay người, ánh mắt ngạc nhiên hướng về phía nam nhân mới vừa đi đến, chính là Hướng Viễn? Nhưng mà, đây là sân vườn của Tiêu phủ, sao hắn lại vào được đây?
"Có thể sao?", Tiểu Thuỵ ngẩng đầu nhìn Hướng Viễn, tuy mong chờ có phần giảm xuống không ít nhưng dù sao trước mắt bé con, Hướng Viễn cao lớn như vậy, cơ hội lấy được trái cầu kia xuống là rất cao nha.
"Để ta thử xem sao."
Hướng Viễn đi đến bên cạnh thân cây, xắn ống tay áo rộng dài kia lên, cuối cùng áp thân vào thân cây, tay cùng chân quấn chặt lấy, bắt đầu di chuyển lên trên, đám người hướng mắt nhìn theo Hướng Viễn, ái mộ há mồm, không ngờ hắn có thể leo cây giỏi như vậy nha.
Hướng Viễn leo đến ngang chỗ cành cây lớn kia, cẩn thận tìm điểm tựa nâng người đứng dậy, tuy cành cây to vững chắc nhưng lại có hình dáng tròn dài khó mà đứng vững, Hướng Viễn chao đảo một hồi, thân hình hắn lắc qua lắc lại một lúc làm tim những người đứng phía dưới cũng một phen hồi hộp theo, còn sợ hắn sẽ ngã xuống đất mất.
Ai ngờ đâu hắn thật sự đứng được nha, còn chầm chậm tiến tới nhặt trái câu, nhặt được rồi thì nhẹ tay thả xuống, gia đinh nhỏ tuổi thấy cầu rơi lập tức chạy đi nhặt về.
Hướng Viễn hoàn thành nhiệm vụ rất tốt, hắn leo xuống tiếp đất trong sự vui mừng, vỗ tay khen ngợi của đám người kia.
"Đa tạ thúc thúc, thúc thật giỏi nha."
Tiểu Thuỵ chạy đến bên chân Hướng Viễn, ánh mắt đầy sự ngưỡng mộ nhìn hắn, không ngớt lời khen ngợi.
Hướng Viễn yêu thích nựng má bé con một cái, sau đó nhũ mẫu nhanh chóng dẫn Tiểu Thuỵ rời đi, nghe nói Tiêu Ngọc sắp trở về, nếu thấy cảnh tượng này thì không hay, cho nên trong sân vườn lúc này chỉ còn mỗi Ninh Tĩnh cùng Hướng Viễn.
"Mấy ngày không gặp, nàng đã thành thân rồi, không kịp nói chúc mừng nàng, bây