Ninh Tĩnh vừa trở về tư phòng, cửa mở ra đã làm nàng giật cả mình.
Tiêu Chấn nãy giờ trong phòng cứ đi qua đi lại không yên, nghe thấy tiếng Ninh Tĩnh đến gần liền dừng chân trước cửa, cho nên khi nàng vừa bước vào liền nhìn thấy gương mặt đầy sát khí, lạnh lẽo cùng đáng sợ của hắn.
Ninh Tĩnh thấy Tiêu Chấn lại nhớ đến mấy lời Bạch Chi vừa nói với hắn, không còn giật mình nữa, nàng thậm chí còn không thèm đếm xỉa đến hắn, nâng tà váy lách người đi vào bên trong.
Ninh Tĩnh cầm cây kéo nhỏ trên bàn tiến đến chậu hoa mẫu đơn được đặt trên kệ cách đó không xa, bộ dáng điềm tĩnh, thờ ơ cắt tỉa lá cây làm Tiêu Chấn không thoải mái, lửa giận bị nàng bén cho dữ dội thêm một chút.
"Nàng không có gì để giải thích với ta sao?"
Tiêu Chấn lệnh cho Minh Lan ra ngoài, bây giờ trong phòng chỉ còn hắn và Ninh Tĩnh.
Chầm chậm đi đến đối diện nàng, hắn nhíu mày nhìn nương tử mặc kệ mình, cũng chẳng thèm giải thích câu nào với hắn.
Nàng không sợ hắn hiểu lầm nàng, sợ việc kia sẽ ảnh hưởng đến tình cảm giữa hai người hay sao?
"Về việc gì?", Ninh Tĩnh cắt rơi một chiếc lá đã úa vàng, thấp giọng hỏi.
Nàng còn chưa tính toán với hắn mà hắn đã tính với nàng?
"Về tên Hướng công tử kia.", Tiêu Chấn nói thẳng luôn, bây giờ hắn đang gấp lắm, chỉ muốn nghe nàng giải thích thôi, chỉ cần là nàng nói, điều gì hắn cũng sẽ tin.
"Vô tình trò chuyện vài câu, sau đó nha hoàn bên cạnh mẫu thân mời vào dùng bữa nên cùng nhau đi vào thôi.", Ninh Tĩnh vờ như không biết đến việc Bạch Chi cố tình bồi thêm chuyện lúc Hướng Viễn cho nàng hoá dang xe ngựa về phủ, chỉ giải thích việc vì sao hai người họ cùng nhau sóng vai vào dùng bữa khi nãy mà thôi.
"Chỉ có vậy?", Tiêu Chấn không hài lòng với lời giải thích này, nhếch mày nhìn chằm chằm Ninh Tĩnh, hỏi ngược lại nàng.
"Nếu không thì sao? Thiếp và Hướng Viễn hoàn toàn trong sạch, hay là chàng muốn thiếp và hắn thật sự có tư tình?"
Ninh Tĩnh nghe giọng điệu của Tiêu Chấn làm nàng bực bội vô cùng, đặt mạnh cây kéo xuống bàn, mạnh mẽ xoay người lại, thẳng thắn hỏi hắn, cũng không để tâm lời mình nói có điều không phải chỗ nào hay sẽ chọc giận thêm Tiêu Chấn đến đâu, bây giờ suy cho cùng nàng mới phải là người tức giận mới đúng kìa!
"Ninh Tĩnh, nàng có biết bản thân mình đang nói gì không?"
Từ lúc biết được thân phận của Ninh Tĩnh, Tiêu Chấn luôn gọi nàng là Tĩnh nhi, ngọt ngào lại ôn nhu.
Nhưng hôm nay hắn gọi thẳng khuê danh nàng, trong giọng điệu không giấu đi được sự tức giận cùng không kiềm chế, rõ ràng đã bị nàng chọc cho lửa giận bùng lên rồi.
Ninh Tĩnh dám khiêu khích Tiêu Chấn hắn, còn nói cái gì? Thật sự có tư tình? Chết tiệt, nàng là thê tử của hắn, hắn tuyệt đối không cho phép nàng có ý nghĩ sai lệch nào đối với nam nhân khác.
"Thiếp chỉ đang thay chàng nói ra suy nghĩ trong lòng thôi.
Không phải chàng vì tin mấy lời của biểu muội chàng nên nảy lên nghi ngờ về thiếp và Hướng Viễn sao? Không phải trong thâm tâm chàng đang quy chụp cho thiếp và hắn là có tư tình riêng hay sao?"
Ninh Tĩnh cao giọng chất vấn, nàng không thể nghĩ Tiêu Chấn trước giờ tâm tư kín đáo, lập trường rõ ràng sẽ không bị kẻ khác dễ dàng lay động, nhưng giờ thì sao? Không phải hắn đang nghiêng về phía Bạch Chi, để tâm mấy lời thọc gậy đó mà chất vấn nàng, còn nghi ngờ nàng? Ninh Tĩnh có thể chấp nhận Tiêu Chấn không yêu thích nàng, lạnh nhạt với nàng nhưng tuyệt đối nàng không cho phép hắn nghi ngờ nàng, nghi ngờ danh tiết cùng nhân cách của nàng.
Tuy nàng chỉ là một nha hoàn nhưng từ nhỏ đã được chỉ dạy đầy đủ, việc làm không có lễ nghi phép tắc dạng như hồng hạnh vượt tường này, nàng chắc chắn sẽ không làm.
"Nàng đã nghe được?", Tiêu Chấn nhíu mày hỏi Ninh Tĩnh, hắn không định nói ra việc Bạch Chi lén lút nói mấy lời đó với hắn, hắn chỉ muốn âm thầm dò hỏi nàng mà thôi.
"Phải đó, xem ra việc chàng thành thân vẫn chưa làm biểu muội chàng thức tỉnh và từ bỏ thì phải.", còn dám đâm lén sau lưng nàng, với tính cách vặn vẹo đó của Bạch Chi thật không xứng với gương mặt bầu bĩnh phúc hậu kia, đúng là Ninh Tĩnh đã nhìn lầm người rồi.
"Ta đang hỏi nàng việc liên quan đến tên Hướng Viễn kia, sao lại kéo Bạch Chi vào?", Tiêu Chấn không vui nói, sự việc vốn dĩ là hướng về nàng, sao nói một hồi lại lôi kéo thêm người khác vào? Muốn đánh trống lảng sao?
"Tiêu Chấn, chàng không thấy bản thân mình kì quặc và không công bằng sao? Thiếp và Hướng Viễn là cố nhân, lâu ngày gặp lại chỉ nói chuyện đơn thuần, thậm chí chưa hề có hành động đi quá giới hạn nào, lúc nào cũng hữu lễ giữ khoảng cách, thế mà chàng còn bám vào đấy để chất vấn thiếp? Còn chàng và biểu muội kia của chàng thì sao? Biết rõ biểu muội có tình cảm với mình, muốn cùng thê tử mình đoạt phu quân, chàng nghĩ thiếp không thấy sao? Bạch Chi đó nói một câu liền thổ lộ tâm ý với chàng, động một chút liền bám lấy chàng không buông.
So sánh giữa thiếp cùng Hướng Viễn và chàng cùng Bạch Chi, cuối cùng ai mới phải là người chất vấn, ai mới phải là người nên nổi giận đây?"
Ninh Tĩnh bừng bừng lửa giận, không còn như ngày thường ôn hoà giữ lễ nghi nữa, hôm nay vì Tiêu Chấn chất vấn mà sinh tức giận, cao giọng thẳng thắn với hắn.
Chuyện này Ninh Tĩnh giữ trong lòng đã lâu, chỉ là cảm thấy Tiêu Chấn đối với Bạch Chi ngoài tình cảm huynh muội ra sẽ không còn tâm tư khác, nhưng Bạch Chi thì sao? Nàng ta không phải như vậy, lúc nào cũng bám theo hắn, lúc nào cũng dựa vào thân phận biểu muội kia thân mật với hắn, nàng cũng cảm thấy chướng mắt chứ? Còn hắn, biết biểu muội có tâm tư không đúng mực nhưng lại nể mặt Bạch lão phu nhân cùng Tiêu lão phu nhân, cố ý tránh mặt nhiều lần không gặp, nhưng liệu hành động đó có đủ? Một ngày Tiêu Chấn còn chưa vạch rõ giới hạn, thẳng thắn một lời thì ngày đó Bạch Chi vẫn còn cố chấp đến cùng.
So với việc nàng cùng Hướng Viễn tuân thủ hữu lễ, ai mới là người không đúng đây?
"Bạch Chi là biểu muội của ta, trước đó đã thẳng thắn với muội ấy nhưng vô ích, nhưng chắc chắn