Sau trận tranh cãi dữ dội vừa rồi, Ninh Tĩnh buồn bực cùng không vui bỏ ra khỏi phòng trước, đúng lúc Tiêu Chấn cũng có việc cần giải quyết ở cửa hiệu nên rời đi.
Đến mãi tận trời tối hắn mới hồi phủ, lặng lẽ dạo bước trên hành lang gấp khúc, Tiêu Chấn nhớ lại những lời mà Ninh Tĩnh đã nói.
Ngẫm nghĩ một lúc lâu, Tiêu Chấn mới nhận ra bản thân trong chuyện này thật là sai lầm quá đi, hắn đã không đúng khi nghi ngờ Ninh Tĩnh cùng Hướng Viễn, còn để tâm mấy lời chọc gậy của Bạch Chi mà tìm nàng chất vấn, còn không để tâm đến nàng, không thật lòng với nàng làm nàng đau buồn.
Sao hắn lại quên mất thê thử mình là một nữ nhân thẳng tính cơ chứ, cứ nói hết ra với nàng có phải đã tốt hơn rồi không?
Nhớ lại nét mặt ủ rũ cùng buồn bực, thất vọng khi đó của Ninh Tĩnh, hắn thấy bản thân mình quá tệ, tại sao lại làm nữ nhân của mình đau lòng như thế chứ? Thứ nhất, Ninh Tĩnh nói đúng, nếu không hoá dang xe ngựa của Hướng Viễn khi ấy, liệu tin đồn phu nhân Tiêu gia ở ngoài suốt cả đêm không về sẽ lan truyền thế nào, khác với việc tin đồn về nhân cách của nàng, sự việc kia quả là sự thật không thể chối cãi.
Thứ hai, Bạch Chi có tình cảm với hắn, để phòng ngừa hậu hoạ hắn vốn dĩ không nên nghĩ đến tình nghĩa huynh muội gì đấy, nếu hắn nhận ra sớm hơn thì sẽ không dẫn đến cớ sự ngày hôm nay.
Và điều cuối cùng cũng là quan trọng nhất, Ninh Tĩnh dù là nghe lời chủ nhân giả mạo thành Tô tiểu thư gả cho hắn nhưng nàng có thể tìm cách từ chối hoặc trên đường đến Nam Cương xa xôi này có nhiều cơ hội để bỏ trốn như vậy nhưng nàng đã không làm thế.
Ninh Tĩnh nàng lần lượt vượt qua từng thử thách của mẫu thân, đối với mỗi người trong Tiêu gia đều ôn hoà, dành tình cảm và có lễ nghĩa đúng mực.
Mà hơn hết, nàng chấp nhận gả cho hắn, người nam nhân đầu tiên và duy nhất của nàng là hắn, nàng vì hắn mà để ý đến việc giữa hắn và Bạch Chi, tuy hắn ép buộc nàng nhưng nếu trong lòng nàng không có hắn, nàng sẽ tìm lý do để lảng tránh, nàng còn may hầu bao cho hắn, thực hiện tốt nghĩa vụ của một thê tử, nàng tốt như thế, trong lòng nàng để tâm đến hắn như thế nhưng hắn còn nghi ngờ nàng, còn nghĩ nàng không có tình cảm với hắn, một nữ nhân không có nam nhân ấy trong lòng có sẵn sàng làm những việc như thế hay không? Nghĩ đến đây, khoé môi Tiêu Chấn không khỏi cong lên, bước chân cũng nhanh hơn trở về tư phòng, hắn phải mau gặp nàng, tạ lỗi với nàng, còn hảo hảo dỗ ngọt nàng để nàng tha thứ cho hắn nữa.
Có điều, Tiêu Chấn trở về tư phòng, phòng ngủ tối đen như mực, không một ánh nến, không gian yên tĩnh, dù cho Ninh Tĩnh đã ngủ nhưng bên ngoài tẩm tức cũng phải có Minh Lan hay Mẫn Mẫn đúng không? Sao bây giờ lại chẳng thấy bóng dáng người nào thế này? Ra lệnh cho nha hoàn làm việc ở nam viện của hắn đến hỏi chuyện, liền nhận được đáp án hắn không hề mong muốn chút nào.
"Phu nhân đâu? Không ở trong phòng sao?"
"Bẩm thiếu gia, phu nhân nói...!nói người và thiếu gia đang có tranh cãi, không muốn nhìn thấy người cho nên lệnh cho Minh Lan và Mẫn Mẫn thu dọn trở về đông viện ở rồi ạ."
Tiểu nha hoàn run rẩy đáp lời, ban đầu khi nghe Ninh Tĩnh dặn dò khi Tiêu Chấn hỏi đến thì phải trả lời không sót một chữ.
Nhưng mà với thân phận nha hoàn như nàng sao dám nói mấy lời đó với chủ nhân? Có điều, vẻ mặt Tiêu Chấn đằng đằng sát khí, u ám không vui, nỗi sợ ngày càng dâng cao, nhất thời nha hoàn quên mất bổn phận của bản thân, truyền đạt lại y chang những lời Ninh Tĩnh đã nói với hắn, vừa nói vừa âm thầm cầu nguyện, mong là thiếu gia đừng đem nàng ra phạt đánh nha.
Tiêu Chấn nghe xong, niềm vui cùng háo hức muốn làm hoà với Ninh Tĩnh tiêu tan hết, trở nên bộ dạng lạnh lùng trầm lắng như vậy hướng về phía tư phòng tối đen kia, lòng hắn trùng xuống, lần này nàng thật sự giận hắn rồi sao? Không sao, nam tử hán như hắn không so đo với nữ nhân, hơn nữa lần này là hắn sai, chân thành cúi đầu xin lỗi là chuyện thường tình.
Nghĩ vậy, Tiêu Chấn xoay người, kéo theo cả A Tài dời bước đến đông viện.
Đông viện lúc này khác với nam viện kia, ánh nến chói sáng, tiếng trò chuyện cười đùa vang lên khắp nơi, dừng chân trước cửa phòng, Tiêu Chấn còn nghe được giọng cười của Ninh Tĩnh, hình như là đang nói chuyện, bàn luận gì đó với Mẫn Mẫn cùng Minh Lan thì phải.
Tiêu Chấn âm thầm nghĩ, Ninh Tĩnh cười như vậy có phải đã hạ hoả rồi không, lúc này hắn vào dỗ ngọt vài lời, có phải nàng sẽ niệm tình tha thứ cho hắn? Tiêu Chấn dặn A Tài ở ngoài chờ, đích thân đi đến đưa tay đặt lên cửa, định mở cửa bước vào, ai ngờ trong Tiêu phủ này cũng có nha hoàn dám ngăn cản hắn đấy.
"Thiếu gia, người không thể vào.", một tiểu nha hoàn run lên bần bật cúi đầu bẩm báo, phu nhân đã dặn rồi, nếu là thiếu gia đến, lập tức ngăn cả không cho vào.
"Cái gì?", Tiêu Chấn như không tin vào tai mình, hỏi lại.
"Phu nhân đã dặn, nếu là người đến, tuyệt không cần bẩm báo, cũng không cho vào.", nha hoàn này bây giờ chỉ muốn tát một cái thật mạnh vào miệng mình vì những lời nói lớn gan này.
Ai biểu phu nhân trước giờ được thiếu gia chiều chuộng, đám nha hoàn gia đinh các nàng sao dám đắc tội, không dám không nghe theo?
Tiêu Chấn đứng như chôn chân, Ninh Tĩnh lại đối xử với hắn như thế, chút mặt mũi cùng thể diện cũng không thiện lương mà cho hắn dù chỉ một mẫu? Không thể để nha hoàn chê cười, càng không để lời đồn về việc mất mặt này lan ra, hắn nhất định phải vào được bên trong.
Đặt tay lên cửa, hắn dùng sức kéo cửa, có điều hai ba nha hoàn bên ngoài lại hợp lực ngăn hắn, hắn trước giờ không động vào nữ nhân, Ninh Tĩnh là người đầu tiên và duy nhất của hắn, bây giờ bị bọn họ chạm vào liền căng thẳng, lập tức buông tay tránh xa như tránh tà.
Nghe được động tĩnh ầm ĩ bên ngoài, Ninh Tĩnh vội cho Mẫn Mẫn ra ngoài để thu xếp ổn thoả.
"Thiếu gia, phu nhân nói trời đã tối khuya rồi, người nên về viện nghỉ ngơi đi.", Mẫn Mẫn nhún người hành lễ, sau đó kính cẩn cúi đầu truyền lời.
Đối với việc tranh cãi ngày hôm nay của chủ nhân, nàng đã nghe Minh Lan kể lại không ít, trong lòng đúng là có chút bất mãn với Tiêu Chấn, lại càng thêm tức giận Bạch Chi kia mộm miềng lắm lời khiến Ninh Tĩnh không vui.
Tiêu Chấn không nghe vào tai, hừ lạnh một tiếng, thấy cửa phòng khi nãy Mẫn Mẫn đi ra còn đang hé mở một đoạn liền thân thủ nhanh nhẹn đi tới, định nhân cơ hội lẻn vào.
Có điều, Mẫn Mẫn dường như