Lâm Duệ cùng Tô Thanh Nhật nói vài câu khó nghe rồi rời đi, trước khi đi hắn còn ra lệnh giam Tô Thanh Nguyệt ở đây cùng Ninh Tĩnh.
Nhìn cửa phòng đóng lại, Ninh Tĩnh lập tức xoay đầu nhìn Tô Thanh Nguyệt chật vật không khác gì mình bị Lâm Duệ đẩy mạnh một cái ngã xuống sàn nhà lạnh lẽo đầy dơ bẩn kia, trong mắt Tô Thanh Nguyệt không khỏi ửng đỏ lên, nàng ta dường như quả thật rất đau đớn.
"Đại tiểu thư, người muốn lấy chiếc khăn ấy ra hay không?"
Ninh Tĩnh lãnh đạm hỏi, tuy ngoài ý là muốn giúp đỡ Tô Thanh Nguyệt thoát khỏi đau đớn cũng như chướng ngại trong giao tiếp nhưng thật ra là có mục đích.
Tô Thanh Nguyệt là người Lâm Duệ đưa vào Tiêu phủ làm nội gián, có lẽ đối với âm mưu và những gì hắn làm không ít thì nhiều nàng ta sẽ biết, Ninh Tĩnh muốn tìm hiểu, và cũng muốn biết tại sao Tô Thanh Nguyệt lại chấp nhận trở thành nữ nhân thấp hèn bị Lâm Duệ sai khiến, bị mang đem tặng cho nam nhân khác như vậy? Chẳng phải đại tiểu thư đã bỏ trốn cùng tình lang trong lòng nàng ta rồi hay sao? Tại sao lại lưu lạc đến bước đường này?
Tô Thanh Nguyệt gật gật đầu, đi đến bên cạnh Ninh Tĩnh cúi người xuống để miệng mình ngay tầm tay của nàng, Ninh Tĩnh sờ được cuộn khăn ấy rồi thì bắt đầu dùng bực, mãi một lúc sau mới thành công lấy nó ra khỏi miệng Tô Thanh Nguyệt.
Tô Thanh Nguyệt thoát khỏi chiếc khăn hôi thối đến trướng căng trong miệng ra, thoải mái vô cùng, nhưng vài giây sau lập tức hối hận cùng cảm thấy có lỗi cúi đầu trước Ninh Tĩnh, nàng khe khẽ cất lời.
"Ninh Tĩnh, xin lỗi ngươi, vì ta mà ngươi bị bắt đến đây."
Tô Thanh Nguyệt nhớ lại đêm trước đêm trừ tịch, Lâm Duệ cho người gửi thư đến bảo nàng ta đêm trừ tịch phải dụ được Ninh Tĩnh đến hậu viện của Tiêu phủ, bởi vì nàng ta vô dụng không tìm được manh mối cho nên Lâm Duệ mới phải đi đến bước đường cùng này.
Tô Thanh Nguyệt biết Ninh Tĩnh là người tốt, lại không muốn bản thân làm ra chuyện xấu xa gì nên không muốn chấp nhận, nhưng hắn ta lại lấy chuyện kia ra uy hiếp khiến Tô Thanh Nguyệt không thể không làm.
"Đại tiểu thư, không phải người đã cùng ý trung nhân cùng nhau bỏ trốn rồi sao? Sao bây giờ lại trở thành như vậy? Hơn nữa, tại sao tên nam nhân kia lại lợi dụng người đưa vào Tiêu phủ làm nội gián?"
Ninh Tĩnh chỉnh người ngồi đối diện với Tô Thanh Nguyệt, nhíu mày khẽ hỏi.
Trong trí nhớ của Ninh Tĩnh thì Tô Thanh Nguyệt là một tiểu thư dịu dàng nhã nhặn, lại biết vị trí của bản thân ở đâu, mọi hành động đều lo trước lo sau, nói khó nghe chính là khá nhút nhát, duy chỉ có lần Tô Thanh Nguyệt cả gan bỏ trốn cùng tình lang là khủng khiếp nhất, ngoài ra nàng ta chưa làm bất cứ chuyện gì tổn hại đến nàng và Diệp di nương.
Với tính cách như vậy thì làm sao có thể trở thành một nữ nhân tâm cơ như vậy, chỉ có một giả thuyết duy nhất, chính là bị người ta sai khiến.
"Đến nước này ta cũng không muốn giấu ngươi nữa, hai chúng ta một khi đã bị Lâm Duệ nhốt ở nơi này thì khó lòng mà thoát ra, chi bằng nói hết mọi thứ, khi ra đi cũng sẽ nhẹ lòng hơn."
Tô Thanh Nguyệt ngậm ngùi cười đắng, cảm thấy bi ai và thương xót cho số phận của chính mình, dù không muốn thừa nhận nhưng sự thật vẫn là không thể chối cãi, nàng ta đã đi đến ngày hôm nay đã là vạn kiếp bất phục, mãi không thể quay đầu, thử hỏi trên đời này có bao nhiêu nữ nhân có hoàn cảnh bi thảm như nàng ta cơ chứ? Tô Thanh Nguyệt đau đớn nhớ về quá khứ, rõ ràng rành mạch kể cho Ninh Tĩnh nghe về tất cả mọi chuyện đã xảy ra với mình.
Tô Thanh Nguyệt tuy là đại tiểu thư của Tô gia nhưng thân phận chính là thứ nữ, so với Tô Thanh Nhật thua kém bội phần, chính vì vậy ai cũng khinh thường nàng, tránh xa nàng để tránh kết giao với người không có địa vị.
Duy chỉ có hắn, Trần Bách- trưởng quản gia đinh của Nhiếp phủ là để tâm đến nàng, quan tâm đến nàng.
Dần dần hai người nảy sinh tình cảm, một người là thứ nữ của Tô lão gia một người là gia đinh của Nhiếp phủ, cho dù Tô Thanh Nguyệt có là thứ nữ nhưng vẫn là tiểu thư Tô gia, thân phận rõ ràng là có chênh lệch không nhỏ.
Vì tình yêu, nàng chấp nhận từ bỏ danh phận, sống cuộc sống tuy khó khăn, gian khổ nhưng vẫn là được ở cạnh nam nhân mình yêu thương.
Nhưng cuộc đời lại không đơn giản như vậy, sau khi hai người họ bỏ đi thì phải tìm việc làm để kiếm sống.
Trần Bách được nhận làm khuân vác cho một cửa hiệu trong trấn, còn Tô Thanh Nguyệt biết thêu thùa nên đã quyết định thêu khăn tay, hầu bao để đem ra chợ bán.
Tai hoạ ập đến là khi Trần Bách bị đổ oan là trộm vàng bạc của ông chủ, bị ông ta tàn nhẫn đánh đến chết, kể từ lúc đó cuộc sống chỉ còn mỗi Tô Thanh Nguyệt nàng bơ vơ lạnh lẽo, mất đi Trần Bách, nàng không thiết tha sống nữa, vì thế liền tìm đến cái chết.
Nào ngờ lại có một bà lão cứu giúp, đem nàng về nhà cho nàng áo mặc cơm ăn, khuyên nhủ nàng phải sống tiếp vì mạng người là quý giá.
Tô Thanh Nguyệt bị bà lão làm cho cảm động, nàng suy nghĩ lại thấy bản thân vẫn là nên tiếp tục sống, vì mình và cũng vì Trần Bách.
Đêm đó Tô Thanh Nguyệt ngủ rất ngon, rất say, cho đến khi nàng tỉnh lại lại thấy bản thân đang bị nhốt vào một nhà chứa, xung quanh không chỉ có mình nàng mà còn có hàng chục nữ nhân khác bị đánh thuốc lừa đem đến đây.
Đến lúc này Tô Thanh Nguyệt mới vỡ lẻ rằng bà lão kia không tốt bụng, hiền lương như nàng đã nghĩ, bán nàng cho nhà chứa, không biết bà lão ấy đã thu được bao nhiêu là ngân lượng.
Tô Thanh Nguyệt dù nhiều lần tìm cách trốn đi nhưng thất bại, bị bọn chúng đánh đến nỗi bầm dập tay chân, nơi nào trên cơ thể cũng đều là vết thương.
Nữ nhân bị bọn chúng bắt rất đông, phân chia thế nào thì Tô Thanh Nguyệt không rõ, nhưng sau cùng nàng lại bị đem bán đấu giá đến rẻ mạt, nhìn đám nam nhân tục tĩu dưới kia không ngừng dùng ánh mắt dâm tà nhìn mình, lại không ngừng giơ bảng gọi số mua bán mình như một món vật, Tô Thanh Nguyệt nhục nhã ê