"Phu nhân, phu nhân, thiếu gia nói không có lệnh thì người không được vào trong."
Lâm Duệ đang ngồi ở chính điện trong viện của mình đọc sách thì đột nhiên nghe thấy giọng của nha hoàn hớt hải vang lên, luôn miệng gọi phu nhân không ngừng.
Bị tiếng ồn quấy phá làm mất nhã hứng xem sách, hắn ném quyển sách qua một bên, ngước mắt nhìn cảnh tượng hỗn loạn trước mắt mình.
Tô Thanh Nhật một thân xiêm y lụa màu hồng vẻ ngoài chỉnh trang kiều diễm đang day dưa không dứt với tiểu nha hoàn trong viện của hắn, nha hoàn cứ níu tay níu chân nàng ta khuyên ngăn còn Tô Thanh Nhật thì lại không thèm đếm xỉa đến nha hoàn ti tiện này, hùng hổ xô xô đẩy đẩy nâng váy thẳng bước vào thẳng chính điện.
"Thiếu gia, nô tỳ đã ngăn cản hết sức nhưng mà..."
Nha hoàn cản không nổi cũng không dám cản Tô Thanh Nhật, nhìn thấy phu nhân mình giờ đây đã thành công bước chân vào viện của thiếu gia, còn hắn thì đang toát ra lãnh khí cùng sát khí nhìn chằm chằm hai người họ, nha hoàn đó liền run rẩy quỳ thụp xuống đất, sợ hãi xin tha tội.
"Các ngươi ra ngoài hết cho ta!", Tô Thanh Nhật liếc nhìn gia đinh thân cận sau lưng Lâm Duệ cùng với nha hoàn đang quỳ cạnh chân mình, lớn tiếng ra lệnh.
Hai nha hoàn gia đinh thấy Lâm Duệ không có ý kiến gì thì đã biết thiếu gia cho phép phu nhân ở lại, hai người họ thức thời lập tức lui ra để lại không gian riêng cho phu thê Lâm Duệ.
"Lâm Duệ, lần đó chàng đã hứa thế nào? Sẽ giúp Tô gia qua ải này, thế mà giờ đây chàng còn thản nhiên ngồi đây đọc sách, nhạc phụ nhạc mẫu của chàng sắp bị đem đi xử trảm đến nơi rồi!"
Tô Thanh Nhật tức giận quát lên, đôi mắt hằn những sợi đỏ đầy căm phẫn nhìn chằm chằm Lâm Duệ đang thản nhiên ngoảnh mặt làm ngơ khi Tô gia- nhà mẹ đẻ của nàng ta lâm vào cảnh nguy khốn, lần trước hắn còn hứa sẽ nghĩ cách, đây mà là nghĩ cách sao? Nghĩ cách kiểu gì mà chỉ hơn ba ngày nữa cả toàn Tô gia trên dưới sẽ bị xử trảm đây?
"Nàng đã gả cho ta tức là người của Lâm gia ta, yên tâm, sẽ không bị kéo xuống bùn cùng Tô gia."
Lâm Duệ làm như không hiểu ý tứ trong lời chất vấn của Tô Thanh Nhật, ngược lại còn giở giọng an ủi rằng nàng ta theo hắn thì sẽ không bị Tô gia liên luỵ, sẽ không mất mạng.
"Lâm Duệ, hai người đó là nhạc phụ nhạc mẫu của chàng không phải người dưng.
Hơn nữa, chàng đã quên rồi sao? Nếu không nhờ Tô gia ta chàng từ lâu đã bị truy cùng đuổi tận rồi, nếu không nhờ Tô gia ta, chàng làm sao có thể bình an ngồi ở đây? Là chàng nợ Tô gia, chàng phải trả cho Tô gia!"
Tô Thanh Nhật càng nói càng kích động, cảm xúc không thể kiềm nén nữa mà hừng hực bốc lên như muốn càn quét mọi thứ cản trở nàng ta tại đây.
Lâm Duệ hắn là hiền tế của Tô gia, bây giờ Tô gia gặp chuyện hắn lại dửng dưng phủi bỏ quan hệ, hắn đã quên Tô gia đã trợ giúp hắn thế nào, cứu mạng hắn ra sao hay sao? Hắn định vọng ơn bội nghĩa, ăn cháo đá bát sao?
"Tô Thanh Nhật, vi phu nói cho nàng biết, chuyện lần đó đúng là ta đã nhờ Tô gia, chỉ một lần duy nhất, những việc sau đó không phải nàng không biết.
Còn về chuyện mang ơn cứu giúp gì đấy, ta vốn dĩ không nhờ họ, là nàng tự chạy đi cầu cứu Tô gia, là Tô gia nàng không nỡ nhìn thấy nhị tiểu thư thiên chi ngọc diệp này phải chịu khổ, sống trong cảnh lưu lạc.
Tất cả là do Tô gia nàng chọn lựa, đừng đổ tất cả lên đầu vi phu, đã rõ chưa?"
Lâm Duệ đứng lên đi đến trước mặt Tô Thanh Nhật, hắn ta là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất sao có thể để một nữ nhân mắng nhiếc đổ tội như thế? Cơn lửa giận trong lòng bị mấy lời nói của Tô Thanh Nhật ngày càng bùng cháy lớn hơn, hắn đưa tay bóp chặt lấy cằm của nàng ta, giọng nói thâm trầm lạnh lẽo đáp lời, lời vừa dứt hắn cũng không thương hoa tiếc ngọc trực tiếp đẩy Tô Thanh Nhật một cái mạnh làm nàng ta ngã nhào xuống đất, dáng vẻ chật vật khốn đốn vô cùng, giờ phút này nhìn vào có còn ai nhận ra đây chính là Tô nhị tiểu thư Tô Thanh Nhật kiêu ngạo, thanh cao quý phái ngày nào hay không? Thật đáng chê cười.
Ngày đó Tô Thanh Nhật từ chối Tiêu Chấn chính là trong lòng đã chọn sẵn phu quân mình ưng ý, chính là Lâm thiếu gia Lâm Duệ.
Trong ấn tượng của Tô Thanh Nhật thì Lâm Duệ là một nam nhân có vẻ ngoài thư sinh, tính tình lại ôn hoà nhã nhặn, rất chiều ý nàng ta, hơn nữa Lâm gia trong kinh thành cũng có tiếng tăm, về của cải ngân lượng không phải lo lắng, nếu thành thân với Lâm Duệ thì cả đời sau của nàng ta chính là sống hoàn toàn trong vinh hoa phú quý, sung sướng một đời.
Chính vì vậy ngay khi Ninh Tĩnh gả đi Nam Cương thì chỉ nửa tháng sau Tô Thanh Nguyệt đã nhanh chóng thành thân cùng Lâm Duệ để tránh đêm dài lắm mộng.
Không lâu sau đó, Lâm lão gia qua đời, trên dưới Lâm gia đều giao cho Lâm Duệ quản lý, hắn không còn ở kinh thành nữa, dọn đến sống ở Dương Châu, Tô Thanh Nhật cũng đi theo hắn.
Lần đó Lâm Duệ có chuyến hàng vận chuyển từ Dương Châu đến kinh thành, vì trước đó toàn bộ nhân lực của Lâm gia đều chuyển về cả Dương Châu, hơn nữa trong kinh thành lại có quy định mới chỉ có hộ khẩu trong kinh thành mới được quyền vận chuyển hàng hoá ra vào dễ dàng.
Khó khăn như vậy, mà đơn hàng cần phải vận chuyển nên Lâm Duệ buộc phải nhờ đến Tô Thanh Nhật mở lời với Tô lão gia để ông ta bảo đảm cũng như giúp hắn vận chuyển hàng vào kinh.
Chuyến hàng đó nhờ có Tô lão gia mà thành công mĩ mãn, có điều lại để lão già kia phát hiện Lâm Duệ buôn bán nha phiến cho nhiều thiếu gia, tửu lầu trong kinh thành, hơn nữa còn để ông ta biết số ngân lượng thu được nằm ngoài sức tưởng tượng.
Dù biết nha phiến là tội chết nhưng đối với một thương nhân như Tô lão gia làm sao thấy món hời lớn như vậy mà không động tâm, vì thế liên thủ với Lâm Duệ, người cung cấp người vận chuyển, hai bên phân chia lợi nhuận đồng đều nên Lâm Duệ ngày càng được lòng Tô lão gia.
Cho đến nửa tháng trước, mối làm ăn của Lâm Duệ ngày càng lớn, khắp nơi trong nước đều muốn lấy hàng từ Lâm Duệ, vì thế nhân lực nhất thời không thể đáp ứng được.
Lần đó vẫn