Tô Thanh Nhật vật vã nằm trên đất, cõi lòng đau đớn khi nghe thấy những lời cay đắng cùng nặng nề của Lâm Duệ, lại nhớ đến cảnh tượng phụ mẫu thân là những quý nhân nhưng hiện giờ lại bị giam giữ trong lao ngục ẩm thấp, hôi thối không dành cho người ở đó, còn có ba ngày nữa là lệnh xử trảm toàn gia, nàng ta bây giờ ở Nam Cương, dù có lên ngựa tức tốc chạy ngày đêm cũng chẳng thể về kịp tiễn phụ mẫu, nàng ta đúng là một nữ nhi bất hiếu mà.
Nghĩ đến đó lại nhớ đến bản thân mình, Tô Thanh Nhật nàng ta cả đời kiêu ngạo, tự cao tự phụ cho rằng mình là tiểu thư kim chi có mắt nhìn người, nhưng bây giờ thì sao, nàng ta đã nhìn lầm rồi.
Nghĩ đến Ninh Tĩnh- nha hoàn thiếp thân mình khi xưa hèn mọn ti tiện mà giờ đây ăn vận cao sang thanh quý chứng tỏ Tiêu Chấn cùng Tiêu phủ đối với nàng không tệ.
Nếu ngày xưa Tô Thanh Nhật không khinh thường Tiêu gia mà nhất quyết đòi gả cho Lâm Duệ thì có phải bây giờ mọi chuyện đã khác, nàng ta sẽ không cần phải chật vật, lạy lục van xin nam nhân kia hãy cứu lấy phụ mẫu mình hay không?
"Lâm Duệ, ngươi nhất định sẽ nhận lấy quả báo."
Tô Thanh Nhật lạnh lùng liếc nhìn Lâm Duệ cao cao tại thượng đứng trước mặt kia buông lời thù hận, nàng ta đã sai rồi, đã lâm vào thế vạn kiếp bất phục, Lâm Duệ hại nàng ta nhà tan cửa nát, hại phụ mẫu nàng ta vì cứu hắn mà dẫn đến mất mạng mà hắn lại có thể trơ mắt đứng nhìn, nỗi thù hận này nàng ta làm sao có thể nuốt trôi? Nhưng bản thân có thể làm gì? Lâm Duệ từ lâu đã sinh nghi kị với Tô Thanh Nhật, chia viện ra để ở, dạo gần đây còn sai nha hoàn trông coi nàng ta, đến sự tự do đi lại trong phủ cũng không có thì làm phu nhân của Lâm gia có thể diện gì nữa cơ chứ?
"Người đâu, đem phu nhân về tư phòng, phu nhân hôm nay mỏi mệt quá độ phải chăm sóc thật cẩn thận chu đáo, không có lệnh của ta tuyệt đối không để phu nhân ra ngoài để tránh trúng gió khiến bệnh nặng thêm, đã rõ chưa?"
Lâm Duệ khinh bỉ liếc nhìn Tô Thanh Nhật ngã ngồi trên đất thù hận đến độ muốn ngay lập tức giết chết hắn để trả thù cho phụ mẫu, còn dám mở miệng trù ẻo hắn.
Lâm Duệ bật cười thành tiếng, hắn không quan tâm cũng chẳng để tâm, gì mà quả báo cơ chứ? Trên đời này hắn không tin thần phật hay gieo gió gặt bão gì đấy, chi bằng cầu thần phật thì tự cầu mình đi, một mình hắn có thể tự xoay chuyển cục diện được, còn quả báo mà Tô Thanh Nhật nói, vĩnh viễn sẽ không xảy ra đâu, trên đời thiếu gì người làm việc xấu, ông trời muốn xử tội thì biết xử đến bao giờ đây, không đáng tin không đáng tin.
Lâm Duệ không muốn phí hơi sức vô ích với Tô Thanh Nhật nữa, phẩy tay ra lệnh cho nha hoàn tiến lên lôi kéo Tô Thanh Nhật trở về tư phòng, còn viện cớ lo lắng sức khoẻ của nàng ta mà không cho ra khỏi cửa, thực chất là muốn giam cầm nàng ta.
Lâm Duệ hắn không sợ Tô Thanh Nhật làm ra mấy chuyện vớ vẩn gì, chỉ lo nàng ta ngu xuẩn gây chuyện phiền phức, vậy thì hắn ta sẽ mệt mỏi để giải quyết lắm.
Tô Thanh Nhật mới vừa bị đưa đi, chính điện còn chưa được yên tĩnh thêm bao lâu thì đã có chuyện khác xảy đến.
Lâm Duệ chễm chệ ngồi ở ghế chủ vị day day hai bên thái dương vì mệt mỏi do mấy lời chất vấn, la thét của Tô Thanh Nhật khi nãy thì chợt thấy từ phía xa gia đinh thường trông coi ở cửa chính Lâm phủ hốt hoảng chạy vào, lại là cái bộ dạng hấp ta hấp tấp khiến Lâm Duệ chán ghét ấy, chưa kịp hỏi chuyện gì xảy ra đã thấy theo sau tên gia đinh ấy là Tiêu Chấn cùng loạt gia đinh Tiêu gia tiến vào, dũng khí to lớn, sát khí đằng đằng, chỉ e chỉ với một câu ra lệnh của Tiêu Chấn thì bọn họ có thể dở sạch cả Lâm phủ này ra mất thôi.
"Thì ra là Tiêu thiếu gia ghé đến phủ thăm bổn thiếu gia sao? Có điều lời thông truyền còn chưa đến đã tự tiện xông vào, còn dẫn theo nhóm người như vậy, ỷ đông hiếp yếu sao?"
Lâm Duệ tuyệt không nghĩ Tiêu Chấn lại đích thân đến phủ hắn, lại còn dẫn thêm người như thế.
Từ lần trước gửi thư nặc danh yêu cầu Tiêu Chấn giao ra chứng cứ tố cáo tội lỗi của Lâm Duệ hắn lại thêm thê tử đang bị bắt cóc, hắn nghĩ Tiêu Chấn sẽ phải lo lắng đứng ngồi không yên liên tục tìm cách thoả hiệp, bây giờ lại hùng hổ tiến vào Lâm phủ, xem ra Lâm Duệ hắn chưa thật sự hiểu tính cách của Tiêu Chấn rồi.
"Nương tử của bổn thiếu gia đang ở đâu?", Tiêu Chấn dừng chân trước mặt Lâm Duệ, không vòng vo mà hỏi thẳng vấn đề luôn.
"Không vội, hôm nay Tiêu thiếu gia đến đây xem chừng đã đem theo vật ta muốn.
Chỉ cần giao nó ra, nương tử của ngươi sẽ bình an trở về ngay thôi."
Lâm Duệ nhếch môi đáp lời, từ sớm hắn ta đã có cảm giác không ổn, sau khi bắt Ninh Tĩnh về Lâm phủ không lâu thì lập tức cho gia đinh đem nàng giấu đi ở nơi khác, cho dù Tiêu Chấn có trở mặt cũng không sợ hắn sẽ tìm được nơi giam giữ Ninh Tĩnh.
"Bổn thiếu gia hỏi lại một lần nữa, nương tử của ta đang ở đâu?", Tiêu Chấn nhìn nét mặt cười đểu cán của Lâm Duệ liền không kiềm được lửa giận, lập tức gầm lên, bộ dạng dữ tợn vô cùng.
"Không phải ta nói rồi sao? Giao vật ấy ra lập tức nàng ta sẽ được đưa trở về."
Lâm Duệ vẫn nhất quyết không chịu nói nơi giam giữ Ninh Tĩnh, còn bày ra vẻ khiêu khích với Tiêu Chấn.
Tiêu Chấn sao không nhìn ra, hắn tiến lên vài bước giơ tay túm chặt lấy cổ áo của Lâm Duệ siết chặt, mặt đã nổi gân xanh, chỉ sợ nếu hắn không còn chút tỉnh táo nào sẽ lập tức bóp chết tên nam nhân cặn bã này.
Nghĩ đến mấy ngày qua không rõ tung tích Ninh Tĩnh, tên Lâm Duệ này lại tàn nhẫn, thâm sâu khó lường, chỉ sợ hắn sẽ ra tay với nàng.
Nghĩ đến đây Tiêu Chấn càng thêm căm phẫn, việc hiềm khích về chuyến hàng vận chuyển nha phiến kia là việc riêng giữa hai người hắn, nếu Lâm Duệ đối phó hắn, hắn sẽ không khách khí mà tiếp nhận.
Nhưng Tiêu Chấn không ngờ Lâm Duệ lại cả gan động đến Ninh Tĩnh, được, hắn ta dám động đến nàng, Tiêu Chấn hắn tuyệt đối sẽ không để Lâm Duệ sống yên ổn đâu.
"Lâm Duệ! Được, nếu ngươi cố chấp không nói thì cũng không sao, ta không tin ta không tìm được nàng.
Còn ngươi, chuẩn bị vào nhà lao mà ngồi đi,