Băng Nhan cầm khăn giấy lau lấy lau để miệng mình sau khi nôn.
Cô bước ra ngoài phòng khách nhìn Vân Ca vẫn chưa dứt cười, mắng:“Mày có còn là bạn tao không hả? Tao bị thê thảm như vậy là do mày và chồng mày hại đó.”Vân Ca khẩy khẩy móng tay, điềm nhiên nói:“Ai biểu không chịu tìm hiểu trước!”“Thì sao mà biết được.
Một đồng nghiệp giới thiệu cho tao mà.”Vân Ca nhìn đôi mắt đỏ của cô bạn thân, không đành lòng trêu chọc thêm nữa.
Cô vội đổi sang chủ đề ban đầu:“Thôi, cái cũ không qua sao mà cái mới sẽ tới chứ? Nói về chuyện bài báo đi.”Băng Nhan tất nhiên là hiểu ý bạn mình, cô cũng không có tâm trạng nào nhắc đến tên xấu xa kia nữa.“Bài đó tao có nhờ một blogger có tiếng đăng giùm.
Nhưng người này lại muốn một hình ảnh hoặc bằng chứng chứng minh những gì tao viết là thật.”“Mày nghĩ sao?”“Chỉ có cách một cách là hát live thôi.”Vân Ca nghĩ ngợi một lát rồi nói:“Chuyện này phải hỏi chị Thúy Nhiên trước đã.”Nhắc đến tào tháo là tào tháo lại đến.
Tiếng chuông điện thoại của Vân Ca vang lên khắp nhà, là nhạc chuông tiếng nhạc hòa tấu có tiết tấu nhanh của bài “Sóng sông Danube” của nhà soạn nhạc Iosif Ivanovici.Vân Ca nhìn tên người gọi, là của Thúy Nhiên.
Cô không do dự liền bắt máy:“Alô, chị Thúy Nhiên.”“Sáng ngày mai chị sẽ qua nhà em.
Bây giờ em nghỉ ngơi cho lại sức đi.”“Chị, Băng Nhan nói em nên hát live.
Chị thấy thế nào?”“Đó cũng là ý hay.
Mấy ngày nay có nhiều thính giả muốn em hát live để chứng tỏ rằng cô gái kia là giả mạo lắm đó.
Vậy mai hát live rồi dùng hiệu ứng che mặt cũng được.”“Dạ.
Chị, em có chuyện này muốn hỏi.”“Chuyện gì mai hỏi không được sao?”Vân Ca không muốn đợi đến mai, cô liền hỏi Thúy Nhiên về những người trước đây cộng tác với cô để thành lập kênh NN offical.Thúy Nhiên không nhớ rõ.
Cô không biết vì sao Vân Ca lại hỏi chuyện đó, nhưng là chị em bao lâu nay, cô luôn tin tưởng Vân Ca có lí do chính đáng.
Cô liền bảo với Vân Ca cho cô thêm một ít thời gian để nhớ kỹ lại.
Rồi hẹn sẽ gọi điện sau.Vân Ca thở dài, tự dưng cô có linh cảm không tốt.
Nhưng nghĩ lại thì linh cảm của cô xưa nay chưa bao giờ đúng, nên cô cũng dằn lòng mà không suy nghĩ nhiều.Cô quay sang Băng Nhan nói lại những lời Thúy Nhiên vừa nói với mình.
Rồi đề nghị:“Hay là cậu có số điện thoại của blogger đó không? Bây giờ cậu gọi cho mình nói chuyện một lát.”Băng Nhan chưa kịp trả lời thì nghe tiếng bấm mật khẩu mở cửa ở bên ngoài.
Hai cô gái nhìn nhau, Vân Ca nhớ người biết mật khẩu nhà này chỉ có bốn người, mà hai người đang ở đây rồi.
Còn Thúy Nhiên và Hoán Vũ thì đang bận làm việc.
Không lẽ là trộm?Nghĩ vậy, tim Vân Ca đập thình thịch, cô đưa tay ra hiệu cho Băng Nhan im lặng, còn mình thì nhẹ nhàng đứng dậy một cách dè dặt, nhìn quanh xem có vật gì làm vũ khí hay không.Cô đang bận rộn tìm kiếm thì nghe thấy tiếng của Hoán Vũ hỏi:“Em đang làm gì vậy?”Cô hơi giật mình, nhìn lại anh rồi nhìn Băng Nhan đang ôm bụng cười hắc hắc trên ghế.
Cô liếc xéo Băng Nhan, rồi chạy lon ton về phía Hoán Vũ dùng giọng điệu trẻ con ngây thơ hỏi:“Chồng à, anh mới về.
Em tưởng anh phải bận đến tối cơ mà.”Hoán Vũ vuốt mái tóc xoăn nâu của cô, rồi nhìn lên người cô, quan tâm hỏi:“Em về nãy giờ mà chưa tắm rửa sao?”Vân Ca không nghe ra giọng quan tâm của anh, chỉ nghĩ anh đang cố ý chê mình ở dơ nên dỗi, đẩy nhẹ anh ra nói:“Anh chê em dơ à? Vậy tối nay ngủ riêng đi nhé.
Hứ!”“Đâu có.
Í anh là sao vợ về mà vẫn không chịu tắm rửa cho khỏe, rồi nghỉ ngơi cho khỏe.
Chứ vợ anh lúc nào cũng thơm tho sạch sẽ mà.” Hoán Vũ tiến đến ôm cô vào lòng.Băng Nhan ho khan mấy tiếng.
Cô không ngờ người bình thường mặt lạnh như Hoán Vũ lại còn có một mặt ngọt đến chảy nước thế này.
Da gà trên tay nổi lên sần sùi hết cả, cô liền xoa xoa, rồi cầm túi xách đứng dậy nói:“Thôi, tao về đây.
Ở đây nghe hai vợ chồng mày rải đường nữa chắc tao sặc chết mất.”Những lời này tuy nói cho Vân Ca nghe, nhưng là ám chỉ đích danh Hoán Vũ.Anh vẫn nhìn Vân Ca không dời, cố ý nói to:“Vợ à, hay là anh tắm cho em nhé.”Băng Nhan vừa ra khỏi cửa, liền nghe mấy lời này, cô vội bịt tai chạy nhanh về hướng thang máy, lẩm bẩm: “Vẫn là nên ít đến nhà này thì hơn.
Ngược chết chó độc thân như cô rồi.”Bên trong nhà, Vân Ca vừa nhớ ra rằng chưa nói xong chuyện với Băng Nhan, cô định chạy theo thì tay lại bị Hoán Vũ kéo lại.
Lực kéo rất lớn, khiến cô không phản xạ kịp mà ngã nhào