Edit: Mimi – Beta: Chi
*****
Chuyện cũ nghĩ lại cũng chỉ thấy buồn cười.
Có lẽ vì cậu lớn lên ở chốn thôn quê mộc mạc nên không hiểu lòng người hiểm ác, cũng không biết bị nhắm vào sẽ đáng sợ đến thế nào.
Chung quy, hủy hoại một người, thật dễ như trở bàn tay.
Lúc Lâm Tuế Xuân còn đang ngẩn người, Thích Cố đã hôn xong và lui về vị trí cũ.
Cậu lau nước bọt dính trên mặt, rũ mắt nói: “Tôi còn sốt cao chưa đỡ.”
Thích Cố nghe thế, sửng sốt trong giây lát rồi chợt cười ra thành tiếng: “Cậu nghĩ gì đấy? Tôi là loại ngu xuẩn cả ngày chỉ nghĩ đến chuyện lên giường như thế à?”
Hắn đặt tay mình lên bàn tay lạnh lẽo của người kia, cùng cậu mười ngón đan nhau, thân mật khăng khít.
“Chờ cậu hết bệnh, chúng ta mới làm.”
Thích Cố nhìn hai bàn tay đan chặt, nở một nụ cười đầy vẻ ngây thơ, trông thật giống nắng mai bừng sáng.
Lâm Tuế Xuân không để lộ bất cứ biểu cảm gì.
Cậu liếc nhìn bàn tay của hai người, tay còn lại nắm chặt trang sách đến hằn nếp gấp.
—
Hơn một năm thường xuyên bị Tề Sâm dạy dỗ bằng nắm đấm, tố chất cơ thể của Lâm Tuế Xuân cũng không phải hạng thường, chưa đầy hai hôm đã khỏe lại.
Ngày cậu đi học lại cũng là hôm kỳ thi tháng diễn ra.
Lâm Tuế Xuân nhìn đề thi một lượt, làm ra nháp mấy câu hỏi khó nhưng lại không điền đáp số vào giấy thi.
Những câu khác cậu cũng không thèm đọc kỹ đã điền bừa kết quả vào.
Hai ngày thi trôi qua, cuộc sống của Lâm Tuế Xuân lại quay về hiện trạng ban đầu.
Điểm khác biệt duy nhất có lẽ là việc cậu tương tác với một nữ sinh trông khá quen mắt.
Đó là người cậu gặp khi đi mua nước ở canteen.
Gọi là canteen nhưng nó cũng không nhỏ, gần giống một siêu thị mini, đồ gì cũng có, giá cao hơn ngoài trường khoảng 5 đồng, nhưng tất cả mọi người đều thích gọi như thế.
Lâm Tuế Xuân cầm chai nước suối, quẹt thẻ, chuẩn bị rời đi.
Đúng lúc ấy, nữ sinh bên cạnh luống cuống tay chân đặt ba chai nước có ga lên quầy tính tiền, sờ túi áo, càng sờ càng chậm, cuối cùng là đỏ mặt.
Cô do dự trong chốc lát mới quay sang phía người bán hàng, mềm giọng nói: “Xin lỗi cô, hình như cháu quên mang thẻ rồi.”
Giọng nói của nữ sinh kia hơi quen.
Lâm Tuế Xuân liếc mắt nhìn sang.
Nữ sinh cao đến cằm cậu, có đôi mắt tròn trong sáng, tóc mái lưa thưa trước trán, còn có vài lọn khá dài, cong cong buông xuống bên tai.
Một cô gái vô cùng xinh đẹp.
Phải mất mấy giây Lâm Tuế Xuân mới chợt nhớ ra.
Là cô ấy.
Nhà của hai người nằm trên một tuyến đường, lúc ngồi xe về nhà vào dịp nghỉ cuối tháng, Lâm Tuế Xuân thường thấy bóng dáng cô, thậm chí có đôi lần còn ngồi ngay bên cạnh.
Một, hai năm chung đường, gương mặt này cậu đã nhìn quen.
Tuy không giao lưu gì, nhưng ở một khía cạnh nào đó cũng có thể coi là “người quen” nhỉ.
“Tôi trả giúp cậu.”
Lâm Tuế Xuân đặt thẻ lên máy quẹt, người bán hàng nhanh chóng vào hóa đơn.
Nữ sinh đỏ mặt ôm mấy bình nước đặt trên quầy thanh toán lên, nhỏ giọng nói với cậu: “Cảm ơn… Tôi, tôi tên là Chúc An, học lớp 11.3.
Tôi sẽ gửi lại tiền cho cậu, không quỵt của cậu đâu.”
Lâm Tuế Xuân không để ý đến chuyện này: “Không có gì.”
Nữ sinh vội liếc nhìn cậu, mặt càng đỏ hơn.
Cô lại cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Buổi tối tôi sẽ trả tiền cho cậu, à, cảm ơn cậu.”
Dứt lời, nữ sinh lập tức chạy đi.
Lâm Tuế Xuân đứng đó, dõi mắt trông theo nhúm tóc đuôi ngựa lên lên xuống xuống theo bước chân cô.
Tiết cuối buổi chiều là thể dục.
Tề Sâm không đi học cả ngày hôm nay, Lâm Tuế Xuân cũng chẳng có hứng thú ra sân luyện tập nên đã xin nghỉ để về ký túc.
Dọc đường, cậu nhìn thấy Thích Cố.
Người nọ đang đứng ở sảnh chính nhìn bảng thành tích cuối học kỳ.
Lâm Tuế Xuân đi tới, hắn liền chỉ lên dòng trên cùng của danh sách, top 1 toàn khối – Giang Ý.
“Giang Ý giỏi nhỉ, hơn người đứng thứ hai hai mươi mấy điểm cơ đấy.” Thích Cố nói.
Giọng điệu của hắn không mang theo khích lệ chân thành, mà ngược lại, chứa đầy trào phúng.
Giang Ý là bạn từ thuở nhỏ của Tề Sâm, thế nên hắn và Thích Cố cũng coi như là bạn cùng một hội.
Hai người vốn là anh em xã giao, ngoài mặt đối xử với nhau không tệ.
Nhưng chẳng biết một năm trước đã xảy ra chuyện gì, Thích Cố và Giang Ý đánh nhau một trận.
Từ đó bọn họ liền như kẻ thù không đội trời chung, hễ thấy mặt nhau là bắt đầu châm chọc.
Thích Cố đứng nhìn một lát bỗng thấy nhàm chán, quay sang hỏi Lâm Tuế Xuân: “Cậu không ra sân thể dục à?”
Lâm Tuế Xuân: “Tôi xin nghỉ.”
Nghe thế, Thích Cố cong khóe môi, ghé sát vào tai Lâm Tuế Xuân, thì thầm: “Chúng ta làm đi.”
Lâm Tuế Xuân nhìn hắn, không nói gì.
Nhưng trong mắt Thích Cố, không phản đối chính là cam chịu.
Hắn kéo Lâm Tuế Xuân vào WC tầng một.
Tầng một không có nhiều phòng học được sử dụng, đa phần đều khóa để không nên rất vắng người qua lại.
WC cũng ít người dùng, nhưng lao công nhà trường vẫn thường xuyên quét dọn nên khá sạch sẽ.
Thích Cố khóa buồng vệ sinh, đè Lâm Tuế