Edit: DLinh – Beta: Chi
*****
Ký túc xá vô cùng yên tĩnh, ánh trăng rọi từ bên ngoài cửa sổ xuống mặt đất, phủ kín sàn nhà.
Thích Cố đè trên người Lâm Tuế Xuân, tay khẽ túm lấy tóc cậu, đi sâu vào bên trong cậu.
Bỗng nhiên hắn nghĩ tới điều gì đó, ngón tay đang nghịch tóc khẽ cử động, đôi mắt hẹp dài sáng lên.
Thích Cố ghé sát vào tai Lâm Tuế Xuân, cong môi nói: “Tuế Tuế, cậu làm người mẫu cho tôi đi, tôi rất muốn vẽ lại dáng vẻ này của cậu.”
Lâm Tuế Xuân vốn đang từ từ nhắm mắt lại, nghe hắn nói vậy liền mở mắt ra, đôi mắt đen mờ mịt, không nhìn rõ tâm trạng, gương mặt và khóe mắt đỏ ửng, lộ ra vẻ kiều diễm.
Thích Cố rất có năng khiếu hội họa, phong cách vẽ đặc trưng rất riêng với những gam màu tươi sáng rực rỡ ngập tràn tình yêu.
Kỹ thuật vẽ của hắn cũng được nhận xét là trò giỏi hơn thầy, đạt được rất nhiều giải thưởng trong những năm Trung học, thường xuyên được vinh danh ở bảng tin trường.
Trường học còn đặc biệt sắp xếp một gian phòng cho hắn vẽ tranh.
Mặc dù bất cần đời, nhưng niềm đam mê với hội họa của Thích Cố là thật.
Dù sao cũng là tâm huyết, là công việc mình đam mê, đương nhiên hắn sẽ không để bất kỳ ai phá hủy.
Số người trong trường có thể vào phòng vẽ của hắn chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay.
Càng đừng nói tới việc nhờ hắn vẽ.
Thích Cố có sự kiêu ngạo của riêng mình.
Một khi linh cảm tới, hắn sẽ ngâm mình trong phòng vẽ, nếu không linh cảm, có khi đến mười ngày nửa tháng Thích Cố cũng không chạm vào giấy bút.
Cho dù là bạn gái, mối tình đầu của hắn làm nũng đủ mọi cách muốn hắn vẽ cũng chỉ nhận được cái nhìn xem thường của hắn.
Hơn một năm trước, Lâm Tuế Xuân đã có dịp tới phòng vẽ tranh của hắn.
Nhưng chẳng qua là vì Thích Cố nhất thời ham muốn làm tình với cậu trước cửa sổ trong phòng vẽ mà thôi.
Thích Cố nhướn mày nhìn Lâm Tuế Xuân, chờ câu trả lời của cậu.
Lâm Tuế Xuân nắm chặt ga giường trong tay, mãi lâu sau mới thở ra một hơi nặng nề, nói: “Tùy cậu, cậu muốn thế nào cũng được.”
Thích Cố cúi xuống hôn cậu, trán kề trán, hơi thở hai người hòa quyện vào nhau.
Cả hai tiếp tục gần gũi nhưng không hề có cảm giác thân mật, chỉ như một người ở trên đang nhìn xuống một kẻ thấp kém hơn mình.
Vẻ mặt vô cảm, Thích Cố nhìn thẳng vào mắt người nằm dưới, gằn từng chữ: “Tuế Tuế, tại sao khó chịu mà cậu không phản kháng?”
Lâm Tuế Xuân trợn tròn mắt, giống như đang nhìn hắn, lại giống như đang tìm tòi điều gì đó, cậu nhẹ giọng hỏi ngược lại: “Nếu tôi phản kháng, cậu sẽ tha cho tôi sao?”
Thích Cố chăm chú nhìn cậu hồi lâu rồi đột nhiên bật cười, nụ cười rất phóng đãng, có sức quyến rũ khó hiểu khiến người ta khó thể rời mắt.
Hắn bắt lấy tay cậu, đan mười ngón tay vào: “Tôi sẽ không tha cho cậu, cho dù chết, tôi cũng sẽ không buông cậu ra.”
Cuối tháng 3, thời tiết khá là mát mẻ.
Lúc Lâm Tuế Xuân thức dậy đã là hơn sáu giờ, cậu nhẹ nhàng đứng lên rửa mặt.
Thích Cố nằm trong chăn, hé mắt ra quan sát từng động tác của cậu.
Lâm Tuế Xuân ngồi trên một chiếc giường khác còn trống, đi tất trắng cùng giầy thể thao, cậu mặc áo sơ mi trắng, cài cúc ngay ngắn rồi khoác áo khoác đồng phục sạch sẽ lên.
Cuối cùng, cậu sửa sang ống tay áo rồi đóng cửa, bước ra ngoài.
Thích Cố nhìn về phía cửa, khẽ thở dài.
Hắn ngủ thêm một giấc rồi mới rời giường.
Là học sinh ngành nghệ thuật, việc học tập của Thích Cố có phần thoải mái hơn, thêm nữa thành tích của hắn vẫn luôn được duy trì tốt, hoàn toàn có thể thi đỗ một trường Đại học danh giá.
Vì vậy, dù đã gần tới kỳ thi Đại học, hắn cũng chẳng hề căng thẳng.
Thích Cố đi dạo trong phòng ngủ, chợt nhận ra đồ đạc của Lâm Tuế Xuân ít đến xót xa, chỉ có một chiếc giường, đồ đạc để vỏn vẹn trong hai ngăn tủ, ngoài ra cậu không dùng tới những thứ còn lại, trông thật trống rỗng và quạnh quẽ.
Hắn tiện tay cầm một quyển sách trong tủ treo quần áo ra xem.
Mở ra, hắn mới nhận ra bên trong là những mảnh giấy vụn lớn được dán lại với nhau.
Từng vết rách như một lần gợi nhớ đến quá khứ thảm thiết, khiến người ta rợn người.
Sắc mặt Thích Cố có chút khó coi.
Hắn đưa tay chạm vào những tờ giấy note được dán lên, chữ viết trên đó rất thanh thoát, hoàn toàn không phù hợp với trang sách rách nát này.
Hai tháng trước ngày thi đại học, giáo viên chỉ hận không thể nhét tất cả tri thức sẵn có vào trong đầu bọn họ, học xong một, hai tiết đã đủ khiến đầu ong ong.
Tề Sâm không đi học nhưng Lâm Tuế Xuân cũng chẳng lạ gì chuyện này.
Tề Sâm đi học dựa vào tâm trạng, hắn có không đến cũng không sao, dù sao cũng chẳng có ai quản hắn.
Lâm Tuế Xuân lên lớp, chống cằm nhìn bảng, đọc sách, không hề động bút.
Tan học, cậu ghé vào bàn ngủ say.
Tiết thứ 3 là giờ của giáo viên chủ nhiệm.
Sau khi tan học, thầy giáo liền gọi cậu tới văn phòng.
Thầy chủ nhiệm uống một ngụm trà cẩu kỷ (*), nói những lời triết lý, bảo cậu đừng bỏ bê bản thân, phải học tập thật tốt, chuyện trước kia đều đã là quá khứ, hiện tại cậu phải nắm chắc cơ hội, cố gắng đạt điểm cao trong kỳ thi đại học.
(*) Trà cẩu kỷ:
Lâm Tuế Xuân đứng nghe ông nói, không hề đáp lại.
Thầy chủ nhiệm nói xong lời cuối cùng liền thở dài: “Thầy nhớ khi mới nhập học, kỳ thi toàn khối đầu tiên em đã đứng đầu, hơn điểm