Edit: Xiaoxi Gua
Triệu Quỳ ở lại vùng Hoàng Hà đến tháng chín, bảo đảm đê đập đều xây xong, hắn mới hồi kinh.
Cửu biệt trùng phùng, Long Khánh Đế suýt nữa không nhận ra nhi tử của mình.
Triệu Quỳ bôn ba ở vùng Hoàng Hà mấy tháng, trải qua mưa to gió lớn, nhưng thời gian phơi nắng còn nhiều hơn. Lúc rời kinh thành, màu da của Ninh Vương điện hạ còn trắng nõn như ngọc, bây giờ trở về, mặt của hắn đã phơi thành màu mạch. Triệu Quỳ vốn khôi ngô cao lớn, lúc mặt còn trắng thì khí chất càng lộ vẻ âm trầm, bây giờ đen đi nhiều, mặc dù vẫn là gương mặt lạnh lùng kia, nhưng sự âm trầm lại bị sự cương nghị trầm ổn thay thế, tựa như một mao đầu tiểu tử* không hiểu chuyện, rốt cục cũng trưởng thành.
*mao đầu tiểu tử: nhóc con để tóc chỏm/chổm
Long Khánh Đế chính là nghĩ như vậy!
Hắn hi vọng nhìn thấy nhất chính là nhị nhi tử thay đổi, hôm nay tâm nguyện đạt được, nhi tử từ hung thú biến thành long tử thực sự, đôi mắt Long Khánh Đế cay cay, xém chút lại muốn khóc.
“Nhi thần bất hiếu, để phụ hoàng lo lắng.” Triệu Quỳ bước nhanh mấy bước, quỳ gối trước mặt Long Khánh Đế.
Long Khánh Đế vui mừng đỡ nhi tử dậy, không chớp mắt bắt đầu đánh giá, nói: “Đen, cũng gầy, chịu không ít khổ?”
Triệu Quỳ nói: “Nhi thần không khổ, đa tạ phụ hoàng cho nhi thần cơ hội lấy công chuộc tội.”
Liên tục mấy tháng đối mặt với nơi hiểm yếu của sông Hoàng Hà, Triệu Quỳ hiểu ra một ít chuyện, có vài người là cái đinh trong mắt mà hắn nhất định phải trừ bỏ, nhưng trong mắt hắn không nên chỉ có mấy cái cái đinh đó, hắn muốn nhìn khắp thiên hạ rộng lớn.
Lúc theo Long Khánh Đế đi vào trong, Triệu Quỳ nhìn Thái tử.
Thái tử mỉm cười với hắn.
Thường ngày Triệu Quỳ chắc chắn nhìn như không thấy, hôm nay, hắn lại nở một nụ cười tương tự như Thái tử.
Trên mặt Thái tử thờ ơ, nhưng trong lòng căng thẳng, cảm nhận được sự khiêu khích của nhị đệ.
Thái tử nhớ rất rõ, đời trước nhị đệ căn bản không đi trị thủy sông Hoàng Hà, phụ hoàng nghe theo đám đại thần đề nghị, chắn tắc nhánh sông phía bắc, khiến Hoàng Hà chảy về nhánh sông phía đông gây ra vỡ đê, dân chúng hai bên bờ chịu thiên tai nghiêm trọng. Vì sao năm nay nhị đệ kiên trì khơi thông bắc lưu? Bởi vì nhị đệ và hắn, đều là trùng sinh!
Thái tử cực kỳ hối hận, hối hận mình không nên hoài nghi nhị đệ có phải trùng sinh hay không, hối hận mình không nên dâng cơ hội lập công cho nhị đệ!
Kiếp trước nhị đệ tàn nhẫn hiếu sát, cho nên thần tử không ngừng dâng thư vạch tội, phụ hoàng cũng chưa từng có ý nghĩ đổi Thái tử, bây giờ hung danh của nhị đệ hoàn toàn biến thành mỹ danh, đã có chiến công lại có công trị thủy Hoàng Hà, nếu như nhị đệ tiếp tục ngụy trang, các thần tử có thể cảm thấy nhị đệ thích hợp đảm nhiệm vị trí Thái tử hơn hắn hay không, phụ hoàng có thể ………hay không?
Ngày mùa thu ánh nắng tươi sáng, Thái tử lại cảm thấy lạnh cả người, mắt nhìn điện Càn Thanh, hắn quay người đi.
Long Khánh Đế sai người bưng trà rót nước, hưng phấn nghe ngóng cuộc sống của nhi tử ở bên ngoài, Long Khánh Đế lúc này, tựa như một mẫu thân bình thường…. nhi tử về nhà một lần, hắn có vô số điều muốn hỏi.
Triệu Quỳ không sợ phiền mà trả lời từng câu, Long Khánh Đế khen hắn lập công lớn, Triệu Quỳ không có khiêm tốn, nhưng cũng không có độc chiếm công lao, thành tâm khen Long Khánh Đế một trận, nếu không phải Long Khánh Đế mở rộng quốc khố, Triệu Quỳ chỉ có hùng tâm tráng khí* mà không có nhân lực tài lực, cũng không đối phó được hồng tai mãnh liệt của Hoàng Hà.
*Hùng tâm tráng khí: vừa quả cảm vừa có khí phách mạnh mẽ.
Ai cũng thích nghe tán dương, Long Khánh Đế được nhi tử thổi phồng đến mức lâng lâng, cũng cảm thấy mình là đại minh quân thiên cổ.
“Còn có tằng ngoại tổ mẫu, trước khi nhi thần lên đường, từng nói chuyện trị sông với tằng ngoại tổ mẫu rất lâu, tằng ngoại tổ mẫu có kiến thức rộng rãi, nhi thần được ích lợi không nhỏ.” Triệu Quỳ liên tiếp đề cập mấy công thần địa phương, cuối cùng còn khen Tiêu lão thái quân một trận.
Long Khánh Đế vẫn luôn rất kính yêu Tiêu lão thái quân, bây giờ nhi tử cũng coi trọng trưởng bối, Long Khánh Đế thật sự vui vẻ, thấy rằng hài tử hiếu thuận cũng không đến nỗi nào.
“Con rời đi lâu như vậy, có nhớ A Loan không?” Nhắc đến nhà họ Cố, Long Khánh Đế đè thấp giọng, dùng tiếng lóng nói.
Triệu Quỳ thật đúng là không nhớ chút nào, hắn muốn cưới Cố Loan làm Vương phi, một là phụ hoàng thúc cưới gấp, hai là Cố Loan càng ngày càng đáng yêu, qua hai ba năm liền có thể lập gia đình, Triệu Quỳ cảm thấy Cố Loan là cô nương duy nhất hắn nguyện ý thân cận, cho nên cầu phụ hoàng làm chủ. Nhưng, lúc này Cố Loan mới mười hai tuổi, ở trong mắt Triệu Quỳ vẫn là đứa bé, Triệu Quỳ làm sao lại sinh ra ý nghĩ nam nữ?
“Nhi thần vội vàng làm việc, không có nhàn hạ cân nhắc nhi nữ tình trường.” Trong ánh mắt mong chờ của Long Khánh Đế, Triệu Quỳ nói thật.
Long Khánh Đế cảm thấy rất không có ý nghĩa, nhớ ngày đó lúc hắn vừa gặp phải Tương nhi, một buổi lên triều không gặp, hắn đã nhớ nàng muốn chết, tim nhi tử còn chưa đủ ấm áp nha.
“Nếu lão thái quân giúp con nhiều như vậy, con nghỉ ngơi mấy ngày, chọn một ngày đi thăm viếng lão nhân gia đi.” Long Khánh Đế dặn dò nhi tử nói.
Triệu Quỳ gật gật đầu.
Long Khánh Đế nhìn mặt nhi tử không hiểu phong tình, nhịn không được lại hỏi: “Có mang lễ vật cho A Loan hay không?”
Triệu Quỳ: …
Đã nói hắn vội vàng tuần sông, nào có tâm tư nghĩ đến lễ vật?
Bất quá, Triệu Quỳ đột nhiên nhớ tới, hắn xác thực mang theo đồ tốt trở về.
“Cá chép huyện Mạnh Tân của Hoàng Hà có hương vị rất ngon, nhi thần đặc biệt kéo hai xe trở về, chuẩn bị hiến cho phụ hoàng.” Triệu Quỳ thích ăn cá, cá chép Hoàng Hà rất hợp khẩu vị hắn.
Long Khánh Đế ghét bỏ mà nói: “Cá gì Trẫm chưa ăn qua, không cần con hiếu kính, đem phần trẫm kéo đến Hầu phủ đi!” Cá thì cá vậy, nói chung chả có gì đặc biệt hơn.
Bởi vì lời này của Long Khánh Đế, qua hai ngày, lúc Triệu Quỳ đến Thừa Ân Hầu Phủ thăm viếng Tiêu