Edit: Xiaoxi Gua
Cố Loan được mọi người trong nhà quan tâm, cố gắng bảo vệ hoàn toàn không biết trong góc tối phụ mẫu đã chọn lựa vị hôn phu thay nàng, chỉ là nàng cảm thấy, sau tết, hình như thời gian trôi cực kỳ nhanh.
Tiểu thư Thừa Ân Hầu Phủ xuất giá, việc vui được tổ chức náo nhiệt như công tử cưới tân nương vào cửa, vừa ra tháng giêng, toàn phủ trên dưới liền lần lượt chuẩn bị, sau đó dường như rất nhanh, đã đến ngày Cố Vân xuất giá.
Cố Loan có chút không nỡ, đại tỷ gả đi, Nhị tỷ cũng sắp rồi, vốn dĩ có bốn tỷ muội cười cười nói nói, rất nhanh chỉ còn lại nàng và Tam tỷ tỷ Cố La.
Tiểu cô nương vừa ăn hạt dưa vừa xuất thần, Du thị nhìn nữ nhi hồn nhiên, đắng chát trong bụng từng dòng từng dòng bốc lên.
Nàng vốn nghĩ từ từ tìm kiếm trượng phu cho nữ nhi, bây giờ chỉ còn thời gian nửa năm, tuyển chọn tỉ mỉ, chỉ sợ sẽ có sơ sẩy.
Du thị từng ôm lấy một tia may mắn, cảm thấy nữ nhi còn nhỏ, trì hoãn thêm một năm nửa năm cũng không có việc gì, nhưng gió xuân thổi, A Loan của nàng tựa như hoa mẫu đơn bên hồ, từng chút từng chút hé nở, khuôn mặt kia mũm mĩm hồng hồng, bờ môi đỏ chói, càng xinh đẹp hơn mê người hơn trưởng nữ mười lăm tuổi, hơn nữa, vạt áo nữ nhi cũng dần dần phồng lên.
Nếu như bây giờ nữ nhi đi ra ngoài, Du thị chắc chắn, không có nam tử nào sẽ tiếp tục coi nữ nhi như một hài tử.
“Phu nhân, người trong cung đến.” Người gác cổng phái người đến truyền lời.
Đối với Thừa Ân Hầu Phủ mà nói, người trong cung thường xuyên đến, Du thị không cảm thấy kinh ngạc, bảo nữ nhi đợi ở chỗ này, nàng dẫn nha hoàn đến tiền viện.
Người tới là công công bên người Hoa phi, nói là mẫu đơn trong cung nở, Hoàng Thượng nhớ nhung biểu chất nữ, mời Cố La, Cố Loan tiến cung thưởng mẫu đơn.
Đế vương điểm danh mời, cho Du thị một trăm cái lá gan, nàng cũng không dám cự tuyệt.
Cảm tạ thánh ân, tiễn công công, Du thị đi gặp Tiêu lão thái quân trước.
Tiêu lão thái quân đang cùng ba nàng dâu đánh bài, Du thị ngồi bên cạnh lão thái quân, vừa nhìn bài vừa nói việc này.
Triệu lão di nương vui vẻ, tôn nữ Cố La có thể vào cung là chuyện tốt, cho dù bà hiểu rằng, thể diện của tôn nữ đều nhờ ánh sáng của đại phòng.
Tiêu lão thái quân vẫn tin tưởng Long Khánh Đế sủng ái tằng tôn nữ, hai tỷ muội vào trong cung thưởng hoa, hẳn sẽ không có chuyện gì.
“Đi thôi, thừa dịp trước khi định hôn lại đi dạo một chút.” Tiêu lão thái quân cười nói.
Lão thái quân đã tính trước, Du thị cũng yên tâm, trở về thông báo cho nữ nhi.
Cố Loan chưa vào cung một thời gian dài, Long Khánh Đế thích hưởng lạc, một năm trong cung sẽ tổ chức các loại yến hội lớn nhỏ, Cố Loan cẩn thận sắp xếp, không nhiều lần cự tuyệt, cũng không nhiều lần tiếp nhận, một năm đại khái chỉ tiến cung ba bốn lần. Đời trước lúc mười lăm tuổi Cố Loan xảy ra chuyện, cho nên Cố Loan quyết định, mười lăm tuổi trở lên, nàng không bước vào cửa cung thêm một lần nào nữa.
“Mẫu thân có đi không?” Cố Loan ra vẻ thoải mái hỏi.
Du thị thở dài: “Hoàng Thượng cũng không có mời mẫu thân, A Loan chú ý chút, ngồi bên cạnh Hoa phi, chớ cùng Nhị công chúa chạy tán loạn khắp nơi.”
Cố Loan gật đầu: “Con biết rồi.”
Nàng không chạy loạn đâu, miễn cho gặp phải Thái tử hoặc Triệu Quỳ.
Buổi sáng hôm sau, Du thị sớm đến bên chỗ nữ nhi, Cố Loan đang thay y phục váy, nàng chọn lấy một thân áo váy nền trắng thêu sen xanh, trắng, xanh đều là màu sắc thanh nhã, không kén. Tóc Cố Loan đen nhánh mượt mà, đơn giản dùng một dây lụa màu hồng bện lại ở sau ót, bên trái cài một cây trâm hoa hạnh nhân màu trắng, trên tai mang một đôi khuyên bạch ngọc, trừ cái đó ra, không còn đồ trang sức khác, mộc mạc tựa như một vị tiểu gia bích ngọc*.
*Tiểu gia bích ngọc: chỉ những thiếu nữ xinh đẹp ở gia đình bình thường.
Nhưng trong nháy mắt nữ nhi quay lại, Du thị vẫn bị kinh diễm, nữ nhi bảo bối xinh đẹp như vậy, ai nàng cũng không nỡ gả!
“Mẫu thân, con ăn mặc như vậy được không?” Cố Loan lo lắng sợ mẫu thân bảo nàng đổi y phục xinh đẹp hơn.
Du thị hoàn hồn, miễn cưỡng cười vui nói: “Được được được, A Loan chúng ta mặc cái gì cũng đều xinh.”
Cố Loan liền cười với mẫu thân, mắt hạnh sáng tỏ nhu nhuận, giống hai trăng lưỡi liềm.
Du thị đưa nữ nhi đi ra ngoài, đến phía trước, Tào thị cũng dẫn Cố La ra.
Cố La mười bốn tuổi, cao hơn Cố Loan một chút, trên đầu mang trâm cài tóc hồng ngọc hồ điệp, đi một bước, hạt đậu đỏ kia giống như sợi dây bảo thạch nhẹ nhàng lay một cái. Bốn vị tiểu thư nhà họ Cố đều đẹp, Cố La lại là hạng chót trong tứ mỹ nhân, nhưng hôm nay nàng mặc một bộ váy đỏ, phục trang đẹp đẽ, cùng Cố Loan đứng chung, chợt nhìn, Cố La hấp dẫn người hơn một chút.
Hai tỷ muội nhìn nhau chăm chú, Cố La kiêu ngạo mà khẽ nhếch cằm.
Hai vị mẫu thân ngó ngó nữ nhi đối phương, Tào thị nói xấu sau lưng rằng Du thị vụng về không biết ăn mặc cho nữ nhi, Du thị thì châm chọc Tào thị mù quáng chuyện ganh đua so sánh.
“A Loan là muội muội, vào cung, con phải chiếu cố A Loan nhiều chút.” Tào thị từ ái dặn dò nữ nhi.
Cố La nhìn Cố Loan, dạ một tiếng.
Hai tỷ muội lên một chiếc xe ngựa.
Hai người nha hoàn đi bộ theo bên cạnh xe.
Cố Loan cùng Cố La không có gì đáng nói, nghiêng đầu, nhìn xuyên qua sa mỏng cửa sổ xe ra bên ngoài.
Cố La vốn dĩ đang soi gương nhỏ, đang soi, tay nghiêng một cái, trong gương liền có thêm bên mặt Cố Loan.
Trong gương, bên mặt Cố Loan vừa trắng vừa mềm, lông mi thật dài, hơi cong lên. Nàng không nhúc nhích, tựa như một đóa hoa đang lẳng lặng nở.
Cố La không khỏi sửng sốt, lần đầu tiên từ trong đáy lòng, nàng cảm nhận được vẻ đẹp Tứ muội muội, không cần hoa lệ váy áo không cần đồ trang sức quý báu, Tứ muội muội chỉ cần ngồi ở đó, chậm rãi liền sẽ hấp dẫn tầm mắt mọi người.
Tấm gương một lần nữa nhắm ngay mình, tâm tình Cố La rớt xuống ngàn trượng.
Trách không được Hoàng Thượng vẫn luôn thiên vị sủng ái Tứ muội muội, nàng xác thực không xinh đẹp