Cuối thu khí trời mát mẻ, Thừa Ân Hầu Phủ Nhị tiểu thư Cố Phượng phải lập gia đình.
Trước khi xuất giá đại tiểu thư Cố Vân xấu hổ, không nỡ, nhìn muội muội nào cũng đều là ánh mắt quyến luyến, Cố Loan lo lắng tỷ tỷ cũng có nỗi buồn ly biệt, mỗi ngày hận không thể ở tại viện của tỷ tỷ, thế nhưng Cố Loan rất nhanh liền phát hiện, tỷ tỷ tốt của nàng mỗi ngày đều cười đến ngọt ngào, trong mắt tất cả đều là ước mơ đối với sinh hoạt tân hôn, mới không có không nỡ nàng!
“Tỷ tỷ không có chút dè dặt nào.” Cố Loan nhỏ giọng nói lầm bầm.
Cố Phượng cười nhưng không nói, nàng cùng biểu ca là thanh mai trúc mã, trước kia mỗi ngày đều gặp mặt, từ sau khi biểu ca chuyển về Lục gia, hình như Cố Phượng chưa hề gặp biểu ca lần nào nữa, nàng nhớ đến khó chịu, đương nhiên là gả đi càng sớm càng tốt. Tại Lục gia, trên nàng không có mẹ chồng, dưới cũng không có chị em dâu, Cố Phượng nhớ nhà có thể trở về lúc nào cũng đưuọc, có gì mà không nỡ?
Cố Loan tận mắt nhìn thấy biểu ca đối tốt với tỷ tỷ, nàng không lo lắng sau khi cưới biểu ca sẽ khi dễ tỷ tỷ, Cố Loan chỉ là có chút kiêng kị bốn người Hạ thị.
“Tỷ tỷ, tỷ gả đi phải cẩn thận một chút, nghe nói Lục lão thái thái chính là bị Hạ thị hại trúng gió, muội sợ bà ta ám toán sau lưng tỷ.” Lôi kéo tay tỷ tỷ, Cố Loan lo lắng nói.
Cố Phượng cười lạnh, ý vị thâm trường nhìn muội muội nói: “Tỷ ước gì bà ta đến ám toán tỷ.”
Năm đó cô cô cùng biểu ca chịu bao nhiêu ủy khuất, kết quả Hạ thị từ một nữ nông gia dọn đến Lục gia, mặc dù không thể diện, lại sống những ngày cẩm y ngọc thực, cơn tức này Cố Phượng vẫn luôn thay cô cô, biểu ca nhớ kỹ. Cho nên, nàng liền ngóng trông Hạ thị giở trò với nàng, nàng dễ có lý do trừng trị nữ nhân kia.
Trên mặt tỷ tỷ, Cố Loan thấy được bốn chữ “nghiến răng nghiến lợi”.
Chớp mắt, Cố Loan đột nhiên không lo lắng nữa, từ nhỏ đến lớn, tỷ tỷ chưa bao giờ chịu thua thiệt, lại có mẫu thân sớm an bài Tống ma ma đến hỗ trợ, phải lo sợ, nên là bốn người mẫu tử Hạ thị.
.
Hai tỷ muội Cố Phượng, Cố Loan, đều là quý nữ được Long Khánh Đế sủng ái, có thể ngang hàng với nhóm quỹ nữ ở kinh thành. Đời trước Cố Loan là người yếu nhiều bệnh, dưỡng thành tính tình yên tĩnh nhu thuận, sau khi sống lại thân thể tốt, nhưng tính tình vẫn như cũ, Cố Phượng thì không giống, thiên chi kiêu nữ, chỉ có nàng để người khác chịu ủy khuất, không ai có thể khiến nàng nghe theo!
Không phải sao, còn chưa vào cửa, Cố Phượng đưa tin tức cho Lục gia trước, nói rằng hôm nàng cùng biểu ca đại hôn, không cho phép Hạ thị và ba hài tử của bà ta xuất hiện tại bữa tiệc vui. Lý do? Bởi vì hôm đó là ngày đại hỉ tốt lành, mẫu tử Hạ thị từng khiến cô cô tốt của nàng khó chịu, nàng không muốn ba người con thứ xuất xuất hiện chướng mắt của nàng.
Cố Phượng trực tiếp phái người truyền lời này đến cho Chuẩn công công bên cạnh Lục Duy Dương, cũng không có thông báo trước cho Lục Quý An.
Lục Duy Dương cảm thấy, yêu cầu của con dâu mặc dù hơi bá đạo, nhưng cũng là nhân chi thường tình. Nhà mình sớm đã không còn bằng hữu tốt nữa, đại hôn của nhi tử, tân khách đến đây chúc phúc hầu như đều là người quen của Thừa Ân Hầu Phủ, ai cũng biết năm đó hắn làm chuyện hồ đồ, nếu như hôn sự này để hài tử của Hạ thị lộ diện, không khí tiệc cưới liền không đúng vị nữa rồi.
Lục Duy Dương gọi ba con thứ đến.
Nhị công tử Lục Quý Lễ mười sáu tuổi, Tam công tử Quý Bình mười hai, cô nương duy nhất của Lục gia Lục Linh mười bốn, đều là độ tuổi hiểu được đạo lý.
Lục Duy Dương hổ thẹn nói: “Năm đó là vì cha cô phụ nhà họ Cố, hôn sự của đại ca các con, tân khách đều là bằng hữu Cố gia, huynh muội các con tạm thời né tránh đi, miễn cho bị người ghẻ lạnh.”
Lục Quý Lễ rủ mắt, trầm mặc một lát, cung kính đồng ý.
Lục Linh ủy khuất, nữ nhi này ỷ vào bình thường phụ thân cũng tương đối sủng nàng ta, nàng ta nhịn không được hỏi: “Phụ thân, đại ca thành thân người cũng không cho ba huynh muội chúng con lộ diện, vậy có phải đạo hay không, về sau đại tẩu vào cửa, chúng con cũng không cần qua lại với đại ca rồi? Quả thật như thế, không bằng người trực tiếp đuổi bốn mẫu tử chúng con đi, đỡ tương lai người khó xử!”
Đến hôn sự của huynh trưởng cũng không thể có mặt, há chẳng phải là rõ ràng nói cho những tân khách kia biết, ba người huynh muội bọn họ không có chút địa vị nào tại cái nhà này sao?
Lục Duy Dương biết làm như vậy xác thực ủy khuất ba hài tử, nhưng, trưởng tử thuận lợi thành thân mới là quan trọng nhất.
Nhìn nữ nhi phụng phịu, Lục Duy Dương nghiêm mặt nói: “Chớ có nói bậy, năm đó là vì cha có lỗi với nhà họ Cố, cho nên vi phụ an bài như vậy để đền bù, không liên quan đến ca ca và đại tẩu các con, đại ca các con tốt bụng, tẩu tử các con dịu dàng hiền lành, tương lai các con kính trọng ca ca và tẩu tử, bọn hắn nhất định cũng sẽ chiếu cố các con.”
Lục Linh nửa chữ đều không tin, chỉ là không đợi nàng ta nháo nữa, Nhị công tử Lục Quý Lễ dùng ánh mắt ngăn nàng ta lại.
Lục Linh hận hận ngậm miệng lại.
Cố Phượng mới không quản nhiều như vậy, ngày hôm thành thân, Lục Quý An vén khăn tân nương xong mới đến tiền viện tiếp đãi nam khách, Cố Phượng lập tức gọi Tống ma ma tới, xác định hôm nay ba huynh muội Lục Quý Lễ không có lộ diện, Cố Phượng thỏa mãn cười, lại ngọt ngào và khẩn trương chờ đợi trời tối.
Lúc canh một, tân lang Lục Quý An say khướt tới tân phòng.
Từ thanh mai trúc mã vô tư, đến lúc này, tân nương tử cũng phải xấu hổ một phen.
“Tại sao uống nhiều như vậy?” Tận lực coi nhẹ nóng bỏng trong mắt nam nhân, Cố Phượng vừa đỡ Lục Quý An đi vào trong vừa nhỏ giọng oán giận nói.
Lục Quý An nhìn nàng cười: “Vui quá, không khống chế nổi.”
Cố Phượng lập tức liền đỏ mặt.
Lục Quý An giống như cũng không say, liếc mắt bọn nha hoàn trong phòng một cái.
Bọn nha hoàn lập tức đỏ mặt lui ra ngoài.
Lục Quý An ôm Cố Phượng ngồi xuống ghế, cúi đầu liền muốn hôn Cố Phượng.
Trước kia hai người ở tại Hầu phủ có thân mật thì thân mật, nhưng xấu hổ nhất cũng chính là vụng trộm kéo kéo tay nhỏ, đột nhiên muốn hôn, Cố Phượng khẩn trương lấy tay chặn miệng Lục Quý An, vội vã chuyển lực chú ý nói: “Biểu ca, muội, muội không cho huynh muội bọn họ đến dự tiệc, biểu ca có trách muội quá bá đạo không?”
“Ta thích A Phượng bá đạo.” Lục Quý An kéo bàn tay nhỏ của nàng ra, nhìn khuôn mặt đỏ rực của nàng nói.
Trong lòng Cố Phượng cảm thấy ngọt ngào, mắt nhìn tuấn