Editor: Xiaoxi Gua
Cố Loan suy nghĩ cực kỳ lâu, nàng muốn bắt được người áo đen đời trước hạ dược hại nàng, muốn bắt người, nàng nhất định phải thả mồi.
Mồi kia, chính là bản thân nàng.
Sau khi có kế hoạch, Cố Loan đi tìm phụ thân, xin phụ thân hai nha hoàn võ nghệ cao siêu.
Phàm là người có chút quyền thế đều sẽ nuôi một vài tư vệ, tư vệ có nam có nữ, phụ trách thay chủ tử làm việc, Cố Sùng Nghiêm cũng không ngoại lệ. Nữ tư vệ võ nghệ cao siêu, Cố Sùng Nghiêm có, nhưng hắn hiếu kì tiểu nữ nhi đơn thuần dường như không rành thế sự vì sao đột nhiên tìm hắn xin nữ tư vệ, tiểu nữ nhi cơ bản không ra khỏi cửa, căn bản không dùng được nha.
Cố Loan chỉ có thể nói láo: “Tối hôm qua con thấy ác mộng, mộng thấy con vào chùa dâng hương, bị sơn tặc bắt đi.”
Cố Sùng Nghiêm biết tiểu nữ nhi có thói quen thấy ác mộng, cho dù là mộng, hắn cũng đau lòng. Bồi dưỡng một nữ tư vệ xuất sắc không dễ dàng, nhưng vì dỗ dành nữ nhi an tâm bớt mơ ác mộng, nữ nhi muốn bao nhiêu Cố Sùng Nghiêm cũng nguyện ý cho bấy nhiêu.
Sau khi màn đêm buông xuống, Cố Sùng Nghiêm gọi nữ nhi vào thư phòng hắn, khi Cố Loan đi tới, phát hiện trong thư phòng có năm nữ tử ăn mặc kiểu nha hoàn đứng đó, năm nữ tử cao tương tự nhau, cũng đều là mười sáu mười bảy tuổi, sóng vai đứng thành một hàng, lưng eo thẳng tắp, tựa như năm cây kiếm tùy thời có thể xuất ra khỏi vỏ, nghiêm chỉnh có tố chất.
Cố Sùng Nghiêm giải thích với nữ nhi: “Bàn về quyết đấu, ca ca của con bây giờ chỉ có thể cùng với các nàng bất phân thắng bại.”
Thế tử Cố Đình năm tuổi bắt đầu tập võ, ngoại trừ tập võ còn phải đọc sách, còn phân ra rất nhiều thời gian bồi người nhà, những nữ tư vệ này đều là cô nhi, được Cố Sùng Nghiêm chứa chấp, phái người tỉ mỉ chỉ dạy, mỗi ngày đều sống trong luyện võ, hơn nữa, Cố Đình học chính là quân tử võ đạo, tướng lĩnh binh pháp, võ nghệ của nữ tư vệ, ám khí đều học, mục tiêu theo đuổi là lúc giao thủ với người khác, một kích mất mạng.
Cũng có thể nói, nếu có người phái nữ tư vệ như vậy đi ám sát Cố Đình mười lăm tuổi, nếu như bên người Cố Đình không có thị vệ, Cố Đình lành ít dữ nhiều. Nhưng Cố Sùng Nghiêm không tiết lộ quá nhiều với tiểu nữ nhi của mình, sợ nữ nhi sợ hãi.
Mặc dù Cố Đình tuổi nhỏ, nhưng võ nghệ cao siêu, Cố Loan tận mắt nhìn thấy thân thủ ca ca, hiện tại biết năm nữ tư vệ này từng người đều lợi hại như ca ca, Cố Loan hài lòng cực kỳ, sau khi nhìn từng người, Cố Loan chọn lấy một người ngũ quan hơi giống như đại nha hoàn Bàn Ngọc, lại chọn lấy một người mắt hạnh da tuyết xinh đẹp như mình.
Cố Sùng Nghiêm nhíu nhíu mày, cảm thấy đôi mắt nha hoàn giống nữ nhi không tốt, bất quá nữ nhi thích, hắn cũng liền theo ý nữ nhi.
Hai nữ tư vệ, Cố Loan đặt tên gọi Ngọc Phiến, Ngọc Hồ.
Lễ Đoan ngọ, Long Khánh Đế chuẩn bị yến thuyền rồng trong cung, nhà họ Cố tất cả mọi người đều nhận được lời mời.
Cố Loan mang theo Ngọc Phiến, Ngọc Hồ tiến cung.
Trước khi yến hội bắt đầu, các nữ quyến nói chuyện tại Thục phi cung, Cố Loan yên lặng ngồi bên người mẫu thân, trong lòng suy nghĩ ngày hôm nay của đời trước. Khi đó, Cố Loan người yếu sợ nóng, cũng là đợi trong điện mát mẻ của Thục phi, mãi cho đến nhị công chúa phái người đến truyền lời, mời nàng đi ngự hoa viên thưởng sen, Cố Loan cùng nhị công chúa vẫn luôn có giao hảo, người ta mời nàng, Cố Loan liền đi, sau đó, trên đường xảy ra chuyện.
Hôm nay, Cố Loan muốn biết người áo đen là ai, lại muốn biết nhị công chúa có tác dụng gì trong chuyện đó.
Cố Loan thấp thỏm chờ đợi, hai đời rất nhiều chuyện cũng thay đổi, nàng không cách nào kết luận…
“Tứ tiểu thư, trong ao sen hoa sen đều nở, nhị công chúa mời tiểu thư đi thưởng sen.”
Suy nghĩ bị cắt đứt, Cố Loan tim đập nhanh hơn, nghiêng đầu nhìn lại.
Người đến là một tiểu cung nữ bên người nhị công chúa, tên là Thải Y, mắt hạnh má đào.
Cùng đời trước giống nhau như đúc.
Cố Loan lấy lại bình tĩnh, sau đó như không có việc gì đứng lên, cười tạm biệt mẫu thân.
“Đi thôi, về sớm một chút, đừng ham chơi.” Du thị dặn dò nữ nhi nói.
Cố Loan gật gật đầu, dẫn Ngọc Hồ đi.
Du thị đưa mắt nhìn nữ nhi, bỗng nhiên chú ý tới một nha hoàn của nữ nhi tên là Ngọc Phiến không thấy nữa, hẳn là đi tịnh phòng chuyên dụng của các cung nữ rồi?
Du thị không có suy nghĩ nhiều.
Tháng năm mặt trời chói chang, Cố Loan đi ra trước cung điện Thục phi, Ngọc Hồ sớm mở một cây dù giúp nàng, miễn cho ánh mặt trời gắt gỏng phơi hỏng da thịt non mịn của tiểu thư nhà mình.
Đến ao hoa sen có mấy con đường có thể đi, cũng giống đời trước, hoàn toàn do Thải Y bên người nhị công chúa dẫn đường.
Nhưng trước khi rẽ vào đường nhỏ, Cố Loan tùy ý hỏi Thải Y: “Bên này không phải có chút vòng xa sao?”
Thải Y cười nói: “Hồi cô nương, bên này bóng cây nhiều, nhị công chúa cố ý nhắc nhở nô tỳ đi đường này.”
Cố Loan nhìn về đường mòn vườn hoa phía trước bị hai bên bóng cây che đậy, không thể không thừa nhận, con đường này xác thực tương đối mát mẻ, vẻn vẹn căn cứ điểm ấy, nàng không cách nào hoài nghi gì.
Thải Y liếc nhìn nàng một cái, tiếp tục dẫn đường.
Hai bên đường mòn trồng rất nhiều cổ thụ che trời, chủ nhân hoàng cung đổi từ đời này sang đời khác, duy chỉ có những cây này chưa từng thay đổi. Ngọc Hồ tận chức tận trách bung dù, Cố Loan chủ động cùng Thải Y nói chuyện, lúc sắp đi qua một gốc cổ thụ, Cố Loan đột nhiên che cổ, cả kinh kêu lên: “Giống như có côn trùng bay vào cổ áo ta, Thải Y ngươi mau giúp ta nhìn!”
Thải Y lấy làm kinh hãi, vừa muốn giúp Cố Loan kiểm tra, Cố Loan có chút ngượng ngùng nhìn trái phải một cái, lôi kéo Thải Y đi đến phía sau cây cổ thụ.
Thải Y không chút nghĩ ngợi cùng tới, ngay lúc nàng ta cúi đầu giúp Cố Loan lật cổ áo, Ngọc Phiến đã sớm dựa theo Cố Loan phân phó mai phục ở chỗ này lặng yên không một tiếng động từ trên cây nhảy xuống, sau khi bổ một cái vào cổ Thải Y, người ngất đi luôn.
Bên cạnh chính là một đám bụi cỏ, sau khi Ngọc Phiến cải trang thành cung nữ thì nhanh chóng đem Thải Y kéo tới bụi cỏ, sau đó giả bộ như dáng vẻ Thải Y, vịn Cố Loan trở về đường mòn. Y phục cung nữ trong cung đều giống nhau, Ngọc Phiến giả bộ như Thải Y cúi đầu dẫn đường, trừ phi tới gần, ai cũng đoán không được cung nữ nhị công chúa đã bị Cố Loan đánh tráo.
Mặc dù có hai nha hoàn có võ nghệ bên cạnh, mặc dù nàng cũng dùng cách hung hăng càn quấy yêu cầu ca ca đến ẩn nấp bên giả sơn kia, nhưng lòng Cố Loan vẫn thấp thỏm không yên, ngộ nhỡ, ngộ nhỡ Ngọc Phiến,