Edit:XiaoxiGua
“Tìm một bộ y phục cho ta.”
Triệu Quỳ cũng không dám đùa với tính mệnh của mình, khôi phục lại bình tĩnh sau cơn xúc động, Triệu Quỳ vừa phân phó Cố Loan, vừa che phần bụng chậm rãi đi về phía giường của Cố Loan.
Cố Loan càng sợ nửa đêm hắn mất mạng ở trong phòng mình hơn, vội vàng vọt tới tủ quần áo tìm y phục, lấy ra một bộ trung y*, vừa quay đầu lại, đã thấy Triệu Quỳ nằm trên giường nàng, thân hình thon dài như vậy, lộ ra giường của nàng vừa ngắn vừa hẹp. Nhưng làm cho Cố Loan khẩn trương hơn, là Triệu Quỳ đã cởi nửa trên ngoại bào, chỉ còn cây chủy thủ dính trên người.
*Trung y: một bộ quần áo chỉnh tề gồm ba lớp, trung y là lớp đầu tiên nhất, có màu trắng, làm bằng cotton hoặc lụa.
Khuôn mặt trắng bệch như ngọc cùng màu máu đỏ chói mắt đồng thời xông thẳng vào tầm mắt, hai tay Cố Loan không khống chế nổi mà run lên.
“Tới đây.” Triệu Quỳ nghiêng đầu nhìn nàng.
Cố Loan không dám trì hoãn, cúi đầu đi tới, đưa y phục trong tay cho hắn.
Y phục màu trắng, sạch sẽ lại có mùi thơm nhàn nhạt của cơ thể thiếu nữ, mùi thơm ngát giống như đúc mùi hương trong màn trướng của nàng.
Nghĩ đến không lâu nữa mỗi ngày hắn đều có thể ngửi thấy loại hương này, Triệu Quỳ đột nhiên cảm thấy vết thương không đau chút nào, mắt nhìn lưng Cố Loan, Triệu Quỳ khẽ cắn răng, một tay nhanh chóng nhổ chủy thủ ra, một tay lập tức nắm chặt trung y của nàng che lên. Mồ hôi trong nháy mắt toát ra trên trán, to như hạt đậu, nhưng Triệu Quỳ cắn chặt hàm răng, không có hừ một tiếng, hô hấp cũng không thay đổi gì.
Cố Loan đợi rất lâu, cũng không nghe thấy gì, nhịn không được nhỏ giọng hỏi hắn: “Vương gia, người…”
“Gọi biểu ca.” Triệu Quỳ đã sớm nghe không lọt tai khi nàng gọi “vương gia”, bây giờ vết đao như khoan vào người hắn, hắn muốn nghe chút ngọt.
Cố Loan dừng một chút, sửa lời nói: “Nhị biểu ca, người, người rút đao ra khi nào?”
Triệu Quỳ nhìn về phần bụng, nơi đó trung y của nàng đã đỏ hơn phân nửa, cũng may tốc độ máu chảy chậm lại, cho thấy máu cơ bản đã ngừng lại. Tính mệnh đã không còn lo lắng, Triệu Quỳ che vết thương, nhìn một bên mặt tái nhợt của Cố Loan nói: “Khi nào nàng đồng ý làm phu thê chân chính với ta, thì ta rút đao ra khi đó.”
Cố Loan trầm mặc.
Nàng không muốn đồng ý, bởi vì nàng không biết mình có thể làm được hay không, nàng cũng không quên được một màn chết ở trong tay hắn kia, nhưng, Cố Loan ngửi thấy mùi máu tươi nồng đậm. Rút chủy thủ ra, hắn mới có thể nhanh chóng cầm máu, không rút, máu sẽ vẫn cứ chảy tiếp.
“A Loan, quên giấc mộng kia đi…”
Giọng nói của tằng tổ mẫu từ ái hiền hòa đột nhiên hiển hiện lên trong đầu, Cố Loan rủ tầm mắt, trông thấy tay mình còn dính vết máu của hắn.
Nàng nhắm mắt lại, hồi lâu mới nói: “Ta, ta sẽ thử tiếp nhận vương gia, nhưng có thể làm được hay không, ta cũng không biết.”
Cô nương được nuôi dưỡng ở khuê phòng vẫn quá thiện tâm, Triệu Quỳ cảm thấy may mắn khi Cố Loan mềm lòng, nhưng lại vô cùng thương tiếc.
“A Loan, nàng nguyện ý thử, đối ta mà nói đã đủ rồi, có thể khiến nàng làm được hay không, đó là chuyện của ta.” Triệu Quỳ nhìn qua gò má của nàng, thấp giọng nói.
“Người nhanh rút đao ra đi.” Cố Loan không muốn nghe hắn nói những điều kia, chỉ muốn nhanh chóng giải quyết phiền toái này, nếu không Triệu Quỳ thật sự chết tại chỗ này của nàng, nàng có một trăm cái miệng cũng giải thích không rõ.
Triệu Quỳ lại hiểu lầm nàng thúc giục là xuất phát từ lòng quan tâm, cười cười, nói: “Được, máu có lẽ sẽ hơi nhiều, nàng đừng quay đầu.”
Hắn đã nói như vậy, Cố Loan dám quay đầu mới là lạ.
Triệu Quỳ giả dạng như vừa mới rút đao ra, rên khẽ một tiếng.
Thân thể Cố Loan khẽ run rẩy, không cách nào tưởng tượng được tình hình sau lưng.
“Có lụa trắng không? Ta muốn băng bó vết thương.” Máu đã hoàn toàn ngừng lại, Triệu Quỳ phải xử lý một chút.
Cố Loan nhớ trong phòng có đặt một rương tơ lụa, nàng bước nhanh đi đến chỗ rương kia, mở ra, quả nhiên có. Không cần Triệu Quỳ nhắc nhở, Cố Loan dùng kéo cắt một mảnh lụa trắng dài, để làm băng gạc. Thu dọn xong, Cố Loan cúi đầu đi đến bên giường, đem lụa trắng đưa cho hắn, cố gắng không nhìn phần ngực bụng đang lộ ra.
Cố Loan chưa từng nhìn qua thân thể của Triệu Quỳ, cho dù một đêm ở kiếp trước, dường như từ đầu đến cuối nàng đều nhắm mắt lại, chỉ vì dược hiệu, thân bất do kỷ ôm hắn mấy lần.
Triệu Quỳ rất muốn dỗ dành nàng giúp mình băng bó, nhưng nhìn nàng buông tầm mắt xuống, dáng vẻ đáng thương, Triệu Quỳ cũng không nhẫn tâm, nhận lụa trắng, lại đem y trung cầm máu ban nãy giao cho nàng: “Đốt chung với sấp giấy vàng kia đi, bắt đầu từ ngày mai, chúng ta chỉ sống với kiếp này, không nhớ đến kiếp trước.”
Cố Loan nhận huyết y, yên lặng quay người.
Nàng đem huyết y bỏ vào trong lò than, dùng giấy vàng dẫn ánh lửa, trung y là tơ lụa, mặc dù bị máu nhuộm ướt, vẫn dễ dàng bắt lửa. Cố Loan đứng bên cạnh bàn, nhìn giấy vàng cùng huyết y bén lửa, giấy vàng là Triệu Quỳ lấy ra tế bái oan hồn nàng kiếp trước, tế phẩm, là máu của hắn.
Đây coi như là ân oán của kiếp trước, kết thúc ở kiếp này sao?
Cố Loan vẫn ngơ ngác nhìn lửa trong lò than, cho đến một chút lửa cuối cùng cũng hóa thành tro tàn.
Lửa tắt, Cố Loan nhìn về phía đầu giường.
Triệu Quỳ đã mặc xong y phục, nằm ở trên giường không nhúc nhích, dường như là ngủ thiếp đi.
Cố Loan một lần nữa đi tới.
Trước khi nàng dừng bước, Triệu Quỳ mở to mắt, nhìn nàng giải thích nói: “Vết thương chưa khép lại, bây giờ ta không nên hành động, ngày mai trước ánh bình minh, ta sẽ rời đi.”
Cố Loan vô ý thức nhíu mày.
Triệu Quỳ là thật sự không thể di chuyển, bây giờ khẽ nhích, tất sẽ động tới vết thương, máu lập tức sẽ tiếp tục chảy ra.
“Lên đây đi, tình huống bây giờ, coi như muốn khi dễ nàng, cũng không làm được.” Triệu Quỳ cười khổ nói.
Cố Loan do dự một chút, rốt cuộc vẫn thổi đèn, bò tới một bên giường, hai người sắp thành hôn, có đêm nay hay không, đều không khác biệt.
“Người, đắp chăn không?” Ngồi vững vàng, Cố Loan thấp giọng hỏi.
“Không cần, nàng đắp đi.” Triệu Quỳ nhìn phía nàng nói.
Cố Loan đoán hắn sợ miệng vết thương bị ép, liền đưa lưng về phía hắn nằm xuống.
Mùi máu tươi thuộc về hắn trong trướng không còn quá nồng đậm, nhưng mùi máu tanh này ngược lại khiến Cố Loan cảm thấy an tâm hơn, bởi vì biết hắn sẽ không làm loạn.
Ban đêm yên tĩnh, Cố Loan chậm rãi