Editor: Xiaoxi Gua
Sau khi tứ hôn, Cố Loan liền hoàn toàn dưỡng trong viện Hầu phủ đợi gả đi, ngay cả nhà cô cô, tỷ tỷ cũng không đến nữa.
Thời gian trôi qua dường như rất nhanh, lại dường như rất chậm, tháng tư, mặt trăng từ vành trăng khuyết biến thành trăng tròn, rồi từ từ lại khuyết đi.
Trời tối người yên, bọn nha hoàn đều ngủ, Cố Loan ngủ không được, phủ thêm áo ngoài, nàng đi đên phía trước cửa sổ, đẩy cửa sổ ra.
Nửa vầng trăng treo trên trời, không có gi khác biệt với đời trước, điều thay đổi là nàng.
Cố Loan xuất thần nhìn sắc trăng thanh tịnh.
Đời trước đêm nay, nàng bị tân đế Triệu Quỳ vây ở hoàng cung thâm viện, nàng không biết nguyên do Triệu Quỳ lưu nàng một mạng, nàng cũng không biết kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì. Sau đó, trời đã sáng, lúc chạng vạng tối, Triệu Quỳ phái tới các cung nữ yên lặng hầu hạ nàng rửa mặt, Cố Loan thân phận nữ tử thị tẩm, bị mang lên long sàng.
Có thể nói, ngày mai là ngày giỗ của nàng.
Trên mặt có cái gì lành lạnh trượt xuống, Cố Loan hoàn hồn, xoa xoa, nàng đóng cửa sổ lại, đi ngủ.
Sáng sớm, bọn nha hoàn tiến đến hầu hạ Cố Loan rửa mặt, Cố Loan lại trở lại dáng vẻ bình thường.
Sau khi ăn điểm tâm, Tiêu lão thái quân đến viện tử của Cố Loan ngồi.
Tiêu lão thái quân đã bảy mươi chín tuổi, tóc trắng xoá, khuôn mặt đã từng hồng nhuận rốt cục cũng hiện đầy nếp nhăn, lúc đi đường nhất định phải một tay chống quải trượng, một tay được người vịn.
“Tằng tổ mẫu.” Cố Loan tranh thủ thời gian nghênh đón, thay nha hoàn, tự tay vịn lão thái thái.
Tiêu lão thái quân cao tuổi người yếu, tinh thần cũng không tệ lắm, nhất là nhìn thấy tiểu tằng tôn nữ giống như hoa mẫu đơn, tâm tình Tiêu lão thái quân liền cực kỳ tốt.
Cố Loan cùng Triệu Quỳ đại hôn, hỷ phục đều là trong cung chuẩn bị, Cố gia chỉ cần chuẩn bị đồ cưới là được, không cần bận rộn cái gì. Nhưng Cố Loan không có cách nào xua hết tâm sự, cho nên cô nương gia khác hoan hoan hỉ hỉ ngượng ngùng ngọt ngào, khuôn mặt nàng lại luôn bao phủ một vẻ u sầu nhàn nhạt, có vẻ đẹp yếu đuối của Tây Thi.
Người bên ngoài không hiểu nỗi sầu của Cố Loan, Tiêu lão thái quân hiểu, vì tranh thủ nàng cho phép, Triệu Quỳ đem chuyện tằng tôn nữ cùng Thái tử trùng sinh, đều nói cho bà biết.
Thái tử trùng sinh, chiếm được tiên cơ, nhưng Triệu Quỳ từ đầu đến cuối đều chiếm được sự thiên vị sủng ái của Long Khánh Đế, lại có tằng tôn nữ hỗ trợ, Tiêu lão thái quân tin tưởng, người thắng cuối cùng nhất định là Triệu Quỳ. Hơn nữa Tiêu lão thái quân hoàn toàn tán thành lựa chọn của tằng tôn nữ, kiếp trước Triệu Quỳ phạm vào sai lầm lớn là giết tằng tôn nữ, nhưng cái sai này là bởi vì Thái tử mà nên, đời này Triệu Quỳ không còn tùy ý hành hung, càng không có lý do tổn thương tằng tôn nữ, trái lại Thái tử, hai đời đều tâm thuật bất chính, dối trá đến cực điểm.
Triệu Quỳ hung hăng mà đoan chính, từng cứu vạn dân bị Hoàng Hà thủy tai, Thái tử rõ ràng trùng sinh, nhớ rõ ràng lần Hoàng Hà lũ lụt đó, nhưng không có bất kỳ nhắc nhở gì, có lẽ còn từng hi vọng Triệu Quỳ trị thủy không thành, bị bêu danh muôn đời?
Tiêu lão thái quân sẽ không lộ ra bà biết bí mật nội tình trước bất kỳ ai, nhưng bà muốn khuyên giải tằng tôn nữ, để tằng tôn nữ bước ra khỏi bóng ma kiếp trước.
“A Loan, gần đây còn có mơ thấy ác mộng kia không?”
Sau khi bọn nha hoàn lui xuống, Tiêu lão thái quân từ ái hỏi.
Cố Loan không muốn tằng tổ mẫu lo lắng, lắc đầu, cười nói: “Đã sớm không còn mộng thấy.”
Tiêu lão thái quân nhìn tiểu cô nương lông mày tinh tế, thở dài: “Nha đầu ngốc, con cảm thấy con có thể lừa tằng tổ mẫu sao? Hôm trước khi tỷ tỷ con xuất giá cười tựa như hoa, nhìn lại con xem, nào có chút vui vẻ nào.”
Cố Loan ngạc nhiên, nàng biểu hiện thật sự rõ ràng như vậy sao?
Tiêu lão thái quân ôm người vào trong ngực, vỗ vỗ bả vai Cố Loan, sau đó vừa vỗ nhè nhẹ, vừa nói về chuyện xưa của mình: “Năm đó trước khi tằng tổ mẫu gả cho tằng tổ phụ con, cũng là mỹ nhân nổi danh kinh thành, không ít quý công tử đến Tiêu gia cầu hôn, trong đó một vị tuấn tú văn nhã, tằng tổ mẫu chỉ nhìn một chút, liền thích.”
Trong lòng Cố Loan khẽ nhúc nhích, nàng chưa từng thấy tằng tổ phụ của mình, nhưng căn cứ theo tổ mẫu, phụ thân miêu tả, Cố Loan cũng biết, tằng tổ phụ là một võ phu, tuấn lãng khẳng định tuấn lãng, nhưng tuyệt đối không tính là văn nhã.
Tiêu lão thái quân tiếp tục nói: “Thế nhưng, gia thế vị công tử kia, ta không chê hắn, cha ta mẹ ta lại chướng mắt hắn, mặc kệ ta cầu như thế nào, bọn họ đều không đồng ý, cuối cùng định hôn sự với Cố gia cho ta. A Loan không biết đâu, tằng tổ phụ con không cao cường như cha con đâu, trên mặt có sẹo, khôi ngô như gấu, đêm động phòng đó, tằng tổ mẫu xém chút chết ở trên giường.”
Cố Loan tuyệt đối không ngờ tới tằng tổ mẫu sẽ nói chuyện đêm tân hôn của hai lão phu thê, nhất thời xấu hổ cực kỳ, không biết có cần giả bộ nghe không hiểu không.
“Trải qua đêm đó, ta thì càng sợ tằng tổ phụ con, hận không thể mong hắn mỗi ngày đều xuất chinh, sau đó thì, có một lần hắn từ chiến trường trở về, A Loan đoán xem, tằng tổ phụ con mang cho ta cái gì?” Tiêu lão thái quân cúi đầu, cười hỏi.
Cố Loan nhìn khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn của tằng tổ mẫu, thấy được tràn đầy ngọt ngào.
Nàng tò mò hỏi: “Là thứ tốt gì?”
Tiêu lão thái quân cảm khái nói: “Là một con bướm, tằng tổ phụ ngươi nói, hắn cảm thấy con hồ điệp kia cực kỳ đẹp, cho nên hắn mang về, cho ta nhìn.”
Cố Loan có chút há miệng ra, mùa xuân hồ điệp khắp nơi đều có, có thể để cho tằng tổ phụ ngàn dặm xa xôi mang hồ điệp về, sẽ đẹp đến cỡ nào chứ?
Bất quá, khiến tằng tổ mẫu cảm động, vẫn là tâm ý của tằng tổ phụ nha?
“Từ ngày đó trở đi, ta liền quên cái văn nhã công tử kia, toàn tâm toàn ý đi theo tằng tổ phụ con.” Tiêu lão thái quân sờ lên tóc Cố Loan, tổng kết nói: “Tằng tổ mẫu nói cái này cùng A Loan, chính là muốn nói cho con, con muốn gả, khắp nơi đều có những vị hôn phu khiến con hài lòng, nhưng sau khi thành hôn chưa chắc sẽ đối tốt với con, vốn dĩ con chướng mắt, có lẽ sau khi thành thân, hắn sẽ đặt con trong lòng mà thương yêu con. Tựa như Ninh Vương, hắn đối với người khác rất hung, trong mộng đối với A Loan ác hơn nữa, nhưng bên ngoài mộng, Ninh Vương chưa hề hung dữ với con đúng không?”
Cố Loan chậm rãi gật gật đầu, nếu như đời này Triệu Quỳ cũng đối với nàng tâm ngoan thủ lạt, động một tí đánh giết, vậy thì nàng tuyệt không có khả năng đồng ý gả cho hắn.
“A Loan, quên giấc mộng kia đi.” Tiêu lão thái quân trìu mến mà nhìn tiểu tiên điểu của bà: “Sau khi gả cho vương gia, con coi như mình chưa từng có mộng giấc mộng kia, sau khi thành hôn, vương gia đối tốt với con, con cũng nên một lòng một ý đối đãi hắn, hắn ba tâm hai ý trái ôm phải ấp, A Loan cũng liền không đặt hắn trong lòng, an tâm làm vương phi của con.”
Trong lòng Cố Loan hoảng hốt, nàng cùng Triệu Quỳ, thật sự có khả năng làm vợ chồng bình thường sao?
“Lão thái quân, Ninh Vương điện hạ tới.”
Người gác cổng đột nhiên phái nha hoàn