Hải Hoàng nhìn nữ nhân một lát rồi mới lên tiếng.“Tôi nhìn cô đâu có giống người Việt Nam,mà cô lại nói tiếng Việt nghe ra không khác gì người bản địa,nói cho tôi biết lí do trước".Nữ nhân vội vàng giải thích với Hải Hoàng.“Không phải,tôi là người Hàn Quốc,hơn nữa tôi cũng không biết nói tiếng việt,nhưng từ khi tỉnh lại ở nơi này trong đầu tôi lại hiểu và nói thêm được tiếng Việt,tôi cũng không hiểu vì sao lại thế".“Cô coi tôi là tên đầu đất đấy à,có phải là tôi chưa cho cô cảm giác “đau đớn” nên cô vẫn dám đùa tôi đúng không".“Anh...anh phải tin tôi,thật sự là như vậy,tôi đang tham gia sự kiện ở một nhà hàng tỉnh dậy thì đã ở đây,hơn nữa cũng đã hai ngày rồi ,vì đói quá nên mới ăn một chút,tôi không biết đó là của anh,tôi sẽ tìm lại thức ăn trả lại cho anh mà”.Nếu đúng như lời nữ nhân nói thì rất có khả năng tên nigger kia cũng nói được tiếng việt,không thực ra theo trí nhớ của hắn khi người được đưa lên hòn đảo này sẽ biết thêm một loại ngôn ngữ chung,chỉ là hắn không ngờ ngôn ngữ chung đó là tiếng việt,đúng là nữ nhân này không lừa Hải Hoàng.Hải Hoàng nhìn nữ nhân với ánh mắt nhìn một đứa ngốc.“Cô,cô trả nó kiểu gì,với bộ dạng của cô ngoài làm bình hoa thì có thể làm gì được hơn nữa cô có biết đảo này là đảo hoang không đến hiện tại tôi còn chưa thể tìm ra được nguồn thực phẩm chứ đừng nói là cô".Bị Hải Hoàng nói như vậy,nàng cũng đỏ mặt nhưng cũng cố gắng phản biện lại.“Anh đừng có mà coi thường tôi như thế,đợi ngày mai trời sáng tôi sẽ chứng minh cho anh biết".Hải Hoàng cười lạnh.“Hừ,cô còn giám mạnh miệng,được tôi không cần cô phải trả số đồ ăn đó,cô có giỏi thì tự tạo ra lửa cho tôi xem,đây là điều cơ bản nhất của việc sinh tồn trên nơi này đấy".“Đơn giản thôi,tôi cũng xem qua không ít mấy chương trình sinh tồn kiểu này đâu anh chờ tôi một lát".Hải Hoàng trong lòng âm thầm đắc chí,bật lửa hiện tại hắn giấu trong người nàng vẫn chưa biết,đến lúc nữa để xem nàng làm thế nào để tạo ra lửa,vẻ mặt lúc đó của nàng chắc chắn sẽ rất đặc sắc.Nữ nhân cũng giống với Hải Hoàng cũng làm theo cách của hắn lúc đầu để tạo ra lửa,có điều nàng ta loay hoay mãi vẫn không có động tĩnh gì,bàn tay nàng xưng phồng lên thỉnh thoảng xoay que còn tuột ra nhìn khá chật vật.Đến khi nữ nhân đã không cầm nổi que gỗ nữa,mới đưa ánh mắt như biết lỗi cầu khẩn nhìn về phía Hải Hoàng.Hải Hoàng như đã biết trước kết quả, liền lôi bật lửa ra đốt lên một cái.Nàng ta há hốc mồm nhìn Hải Hoàng,biểu cảm có bao nhiêu đặc sắc liền có bấy nhiêu,uất ức nói.“Anh...đồ thần kinh,anh đùa giỡn với tôi vui lắm à,tôi tưởng anh giỏi lắm hóa ra là có cái bật lửa"Hải Hoàng không biết xấu hổ,vẻ mặt chính trực nói.“Hừ đó chỉ là trừng phạt nhỏ cho cô thôi,sau này nếu cô muốn ở lại chỗ tôi phải nghe theo lời phân phó của tôi".Nàng chu mỏ lên nói.“Được,nhưng mà anh không được có những yêu cầu quá đáng".Hải Hoàng cười khổ,nếu tôi muốn làm gì với cô thì tôi đã làm lâu rồi,còn đợi cô nhắc à?“Từ