Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Một sự thay đổi tinh tế!


trước sau

Edit & Beta: Ulrika

Từ Canh nghĩ, có lẽ hắn thật sự không phải một quân vương đủ tư cách và siêng năng, sau khi giao chuyện khó giải quyết này cho Hồng Gia Đế, cả người Từ Canh đã thoải mái hơn rất nhiều, tựa như được gỡ bỏ gánh nặng ngàn cân. Nghĩ đến những chuyện yêu ma quỷ quái đã có Hồng Gia Đế đi thu dọn, hắn cảm thấy rất vui sướng, đặc biệt là Tuệ Vương, Từ Canh hận ông ta muốn chết.

So với một Từ Long đầu óc đơn giản, Tuệ Vương quả thực giống như một con sên lãi* không thể thoát khỏi, thỉnh thoảng sẽ quấy rối một chút, nhưng lại không tìm được chứng cứ để trừng trị ông ta, nhìn thấy ông ta còn phải khách khí mà gọi là hoàng thúc, thật sự là làm cho người ta ghê tởm buồn nôn, không biết mấy năm nay Hồng Gia Đế làm sao mà chịu được ông ta.

*Sên lãi, sên lãi cạn hay sên trần là tên gọi chung của bất kỳ loài thân mềm chân bụng sống trên cạn nào không có vỏ cứng.

Chỉ là, không biết lần này có thể bắt được nhược điểm của Tuệ Vương đưa ông ta vào chỗ chết hay không, Từ Canh vẫn không nắm chắc, tên tiện nhân chết tiệt kia rất cẩn thận, âm ngoan giảo hoạt, quỷ kế đa đoan, chưa bao giờ tự mình ra mặt làm việc, muốn bắt lấy dấu vết của ông ta thật sự là không dễ dàng. Nếu quả thật không được —— chẳng lẽ hắn phải làm giả chứng cứ?

Vốn chỉ là một suy nghĩ chợt lóe lên trong đầu Từ Canh, càng nghĩ lại càng cảm thấy suy nghĩ này rất tốt. Hai năm nay Tuệ Vương có không ít hành động nhỏ, vốn làm rất bí mật, chỉ sợ ngay cả Hồng Gia Đế cũng chưa phát hiện ra, Từ Canh biết ông ta lòng mang ý xấu, cũng biết ông ta đã ngầm thu mua những người nào, cho nên không ít lần châm ngòi thổi gió đổ mọi chuyện lên đầu ông ta, tuy rằng chưa đưa ra được chứng cứ thuyết phục nào, nhưng tin tức truyền ra ngoài không ít. Có câu nói ba người thành hổ*, miệng nhiều người xói chảy vàng*, huống chi Từ Canh cố ý kích động, cho dù là các triều thần trước kia tin tưởng Tuệ Vương cũng dần dần sinh lòng phòng bị với ông ta, thậm chí một vài vị đại thần nội các còn từng lặng lẽ góp lời với Hồng Gia Đế muốn tiến hành điều tra Tuệ Vương.

*Ba người nói có cọp, thiên hạ cũng tin có cọp thật. Ý của câu thành ngữ này là chỉ lời đồn đại quá nhiều sẽ khiến người ta tin là có thực.

*Miệng nhiều người xói chảy vàng: nguyên chỉ dư luận có sức mạnh ghê gớm, sau nói trăm người ngàn ý, xấu tốt lẫn lộn.

Có một cơ sở quần chúng tốt như vậy, không có gì ngạc nhiên khi Tuệ Vương xen vào vụ án mưu nghịch. Nhưng mà muốn đẩy ngã một thân vương, nhân chứng vật chứng một thứ cũng không thể thiếu, Từ Canh ngoắc ngoắc ngón tay, lại vẫy tay với Kim Tử, “Nói cho ngươi biết một chuyện, ngươi lặng lẽ đi làm, đừng để người ta biết được.”

Kim Tử dựng tai nghe hắn nói xong, nửa tin nửa ngờ, “Chuyện này có thể thành sao?”

Từ Canh ra vẻ cao thâm cười, “Tuệ Vương lôi kéo người khác dựa vào cái gì, một người không tài không đức, còn có thể lấy đức phục người sao? Những kẻ phản nghịch đi theo bên cạnh ông ta đều là tiểu nhân muốn một bước lên trời, nghĩ rằng có công phù trợ tương lai sẽ được phong hầu bái tướng, nếu thật sự muốn bọn chúng bỏ mạng, ngươi nghĩ xem bọn chúng có chịu không? Họ Hạ kia chính là ngọn cỏ đầu tường, là người giảo hoạt khôn khéo, vì muốn bám vào Tuệ Vương nên đã đưa con gái vào vương phủ. Tuy Tuệ Vương nhiều thê thiếp, nhưng lại chỉ có chính thê Hà thị và Giang trắc phi được ông ta sủng ái là có thể sinh có con nối dõi, ta không tin trong chuyện này không có gì mờ ám. Ngươi cho người đến vương phủ lan truyền mấy câu, chắc chắn nữ nhân Hạ gia kia sẽ nghe thấy, Hạ gia biết được Tuệ Vương không đáng tin cậy, không cần chúng ta phải tới cửa, tất nhiên ông ta sẽ đi tìm cửa khác.”

Từ Canh nói xong, lại cảm thấy dường như kế sách này của mình quá tầm thường*, có hơi thâm độc, vì thế vội vàng dặn dò Kim Tử nói: “Nếu có người hỏi đừng nói là chủ ý của ta ——”

*Câu gốc là Thượng bất liễu thai diện(上不了台面): không đặt lên được mặt bàn | không xứng tầm; không tương xứng | tầm thường quê mùa | không dám gặp người / chưa ra cái gì.

Kim Tử hiểu ngay, “Nô tài sẽ nói là chủ ý của mình.”

“Thông minh!” Từ Canh gật đầu mỉm cười, “Còn có, đừng quên gửi thư từ qua lại. Nếu có thể tìm một cách tự nhiên là tốt nhất, nếu tìm không được, ta không tin toàn bộ Đại Lương không có người nào thạo nghề giả mạo. Mặc kệ là thật hay giả, đến lúc đó chỉ cần chủ thẩm là người của chúng ta, là có thể dẫm chết Tuệ Vương.”

Muốn đối phó với một kẻ miệng lưỡi quỷ quyệt như Tuệ Vương, chỉ có cách thâm hiểm hơn ông ta mới được!

Không nhắc tới chuyện Kim Tử đi sắp xếp kế hoạch, biên cương Tây Bắc lại truyền đến tin tức, nói là bị địch tập kích quấy rối, mai phục giữa đường cướp đi súng ống đạn dược và lương thảo đang được đưa tới quân doanh, Hồng Gia Đế giận dữ, triệu tập vài vị đại thần nội các và Binh Bộ tới nổi giận mắng chửi một phen, sau đó lại hạ lệnh cho Hoắc Kỳ dẫn năm vạn đại quân chạy đến tiếp viện cho Tây Bắc.

Tin tức truyền đến, Từ Canh biết Hồng Gia Đế đang bắt đầu giăng lưới.

“Thật hay giả vậy?” Trong sân viện Tân gia, Thụy Hòa vẫn còn đang nghi ngờ suy đoán của Tân Nhất Lai, “Đây chính là quân vụ, bệ hạ tức giận đến mức muốn giết người, đã hạ chỉ cách chứ mấy quan viên làm việc bất lực trong Binh Bộ, Tề thượng thư còn viết thư xin từ chức.”

Tân Nhất Lai cười, “Tuy rằng Tề thượng thư không phải là đại thần nội các, nhưng lại là tâm phúc thực sự của bệ hạ, thượng thư xin từ chức đã là cái gì, muốn ông ấy rơi đầu ông ấy cũng chịu. Súng ống đạn dược được vận chuyển ra ngoài từ bộ phận đúc của Công Bộ, do tư binh của bệ hạ áp giải, tuyến đường và hành trình đều do bệ hạ tự mình định ra, không có liên quan trực tiếp đến Binh Bộ, nếu thật sự xảy ra chuyện, vậy cũng nên truy xét đội thị vệ trước tiên, thậm chí là trách nhiệm của ta, nhưng bệ hạ lại cố tình khai đao với Binh Bộ, vì sao? Vì muốn mượn cơ hội để điều cha vợ của con đi ra ngoài, đương nhiên, đây chỉ là làm cho người khác xem, nếu cha vợ của con không đi, nhân mã của Tạ gia sẽ do dự không dám tới gần, bệ hạ đuổi cha vợ của con ra ngoài, nhân mã của Tạ gia không còn kiêng kỵ, e rằng không bao lâu nữa sẽ ra tay.”

Thụy Hòa liên tục líu lưỡi, “Xem ra lần này bệ hạ thật sự nghiêm túc. Ban đầu theo ý của Thái Tử điện hạ, hình như còn muốn thả cho Nhị hoàng tử một con ngựa, hiện giờ bệ hạ lại động sát tâm, thật sự làm cho người ta bất ngờ.”

“Hừ, Thái Tử!” Vừa nhắc tới Từ Canh, Tân Nhất Lai lại không vui, “Lòng dạ đàn bà. Chuyện lớn như tạo phản hắn cũng dám đè xuống, không sợ sau này mấy người đệ đệ kia của hắn cũng học theo, cho dù không thành công cũng sẽ không mất mạng, còn có cái gì phải sợ.”

Thụy Hòa cười, “A cha vẫn còn đang tức giận với điện hạ sao? Con thấy chuyện này hoàn toàn là hiểu lầm, chỉ là mấy tin đồn do Lâm gia cố ý truyền ra mà thôi. Mấy ngày nay Thái Tử điện hạ cổng ngoài không ra, cửa trong không bước tới, ngay cả mặt của nương tử Lâm cũng chưa gặp, rõ ràng là đang cố ý tránh hiềm nghi, người bên ngoài đều đang chê cười người Lâm gia.”

Dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Từ Canh, lời đồn đại nhanh chóng biến mất, thấy Thái Tử có hành động muốn phân rõ quan hệ, người bên ngoài đều ngầm chê cười người của Lâm gia có ý nghĩ viển vông, Lâm các lão vừa tức giận vừa bực mình, lại không dám tự mình đến cửa hỏi rốt
cuộc Thái Tử điện hạ có ý gì, sợ bị Từ Canh thẳng thừng cự tuyệt, phải biết rằng lúc Thái Tử điện hạ tức giận cái gì cũng nói được. Bản thân bị Thái Tử quát lớn một trận là xong, nếu chuyện này truyền ra ngoài, mặt mũi Lâm gia đều mất hết, cháu gái trong nhà càng không còn mặt mũi gặp người khác.

Lâm các lão nghĩ tới nghĩ lui, nhẫn nại chờ đợi thêm mấy ngày, lại ngầm nhờ người khác tổ chức vài bữa tiệc mời Từ Canh tham dự, kết quả đều bị Từ Canh lấy lý do bận rộn chính vụ uyển chuyển từ chối. Thân là một trong những đại thần nội các, tất nhiên Lâm các lão biết gần đây Thái Tử điện hạ hoàn toàn không có việc gì, bận rộn chính vụ rõ ràng là mượn cớ từ chối, cuối cùng Lâm các lão đành bỏ cuộc, thừa dịp tin tức mất mặt này còn chưa truyền đến toàn kinh thành đều biết, nhanh chóng hứa hôn cho cháu gái.

Nhưng mà, vì tránh để người khác cho rằng bọn họ chột dạ, chuyện nương tử Lâm gia đính hôn tạm thời chưa công khai, tất nhiên Thụy Hòa cũng không biết chuyện này. Tân Nhất Lai thấy hắn nói giúp cho Từ Canh, sinh lòng đề phòng, “Sao nào, ngay cả con cũng bị Thái Tử mua chuộc?”

Thụy Hòa vội vàng phủ nhận, kích động cao giọng nói: “A cha người đừng có hiểu lầm, con cũng chỉ thuận miệng nói thôi, không hề có ý nói giúp cho Thái Tử. A Trân là em gái của con, con thương muội ấy nhất, chỉ mong muội ấy được gả cho một người tốt, hạnh phúc hòa thuận, răng long đầu bạc. Về phía Thái Tử, chỉ là con cảm thấy lần này hắn rất oan uổng.”

Thật ra, sở dĩ thái độ của Thụy Hòa có hơi thay đổi là do Hoắc đại nương tử góp không ít công lao, đương nhiên, nàng ta cũng không khuyên Thụy Hòa tiếp nhận Từ Canh, chỉ thổn thức cảm thán một phen, lại hỏi Thụy Hòa nếu nàng ta là công chúa kim chi ngọc diệp, có phải Thụy Hòa cũng không dám cưới nàng ta.

Thụy Hòa đột nhiên giống như bị người ta đánh cho một gậy, ngẩn người ngồi trong phòng nửa ngày, sau đó tâm tình không còn giống như trước đây. Gạt sang một bên thân phận của Từ Canh, cho dù là nhân phẩm tính cách hay tướng mạo tài cán, có thể nói Từ Canh là lựa chọn tốt nhất, quan trọng hơn là, hắn có lòng bao dung với Đại Trân.

Thụy Hòa cũng biết, sở thích và tính tình của Đại Trân có hơi khác người, ở Tân gia có cha mẹ và các huynh đệ che chở, cho dù bên ngoài có bất kỳ lời đàm tiếu nào cũng không dám truyền tới tai Đại Trân, nhưng tương lai sau khi lấy chồng, nhà chồng của con bé có chịu để muội ấy xuất đầu lộ diện đi ra bên ngoài không? Cho dù có Tân gia chống lưng, người khác không dám bắt nạt con bé, nhưng những lời đồn đại linh tinh sẽ đến tai muội ấy, đến lúc đó tâm tình của Đại Trân có thể vui không?

Nếu muội ấy thật sự gả cho Từ Canh, tiến cung chính là Thái Tử phi, sau này chính là mẫu nghi thiên hạ, chỉ cần Từ Canh nuông chiều, che chở cho con bé, ai dám nói muội ấy không biết phải trái? Cho dù là Thái Hậu —— không đúng, chờ chuyện mưu nghịch lần này có kết quả, cho dù Thái Hậu có bảo vệ được tính mạng cũng không còn sức để nhảy nhót, quyền quản lý hậu cung sẽ thuộc về Thái Tử phi. Có đôi khi quyền lực là một bùa hộ mệnh tuyệt vời!

Có câu nói lui một vạn bước, cho dù sau này Từ Canh có tâm tư khác, chỉ cần dưới gối Đại Trân có một đứa con, bọn họ muốn đổi một hoàng đế khác không phải là việc gì khó. Từ Canh cũng không phải là một người rất thông minh.

Chỉ có điều, hiện giờ Thụy Hòa cũng không dám nói suy nghĩ của mình cho Tân Nhất Lai nghe, hiện giờ cha hắn vẫn còn đang tức giận, ngoại trừ mẹ hắn có thể khuyên nhủ, còn lại không ai có thể khuyên được, nếu không cẩn thận còn bị đánh cho một trận, cha hắn đánh người cũng rất tàn nhẫn. Cho dù hôm nay tâm trạng của ông thoải mái không ra tay, chỉ cần mắng một trận là sẽ ăn không tiêu, Thụy Hòa không muốn mạo hiểm như vậy.

“Oan uổng cái rắm!” Tân Nhất Lai mắng không tiếc lời: “Đã biết mình là một cái bánh ngọt thì nên chú ý đến lời nói việc làm, không có lửa làm sao có khói, nếu hắn không nhìn chằm chằm vào cô nương nhà người ta, Lâm gia kia sao có gan truyền ra mấy lời đồn đó? Hiện giờ mọi người đều đã biết, không thấy mất mặt hả?”

Thụy Hòa dở khóc dở cười, “Nói đến mất mặt, cũng là Lâm gia bị mất mặt.” Hắn dừng một lát, lại cười nói: “Hoá ra người cũng biết đó là tin đồn.”

“Vô nghĩa! Không phải tin đồn thì hôn sự cũng sẽ xảy ra, hắn còn trốn cái gì? Thằng nhóc thối tha đó gần đây không dám chạy tới trước mặt ta, còn không phải là sợ bị mắng đó sao?”

Thực tế, đúng là Từ Canh sợ bị đánh, đời trước hắn từng bị Tân Nhất Lai đánh không ít lần, Tân tiên sinh đánh người không hề nể nang một chút nào, đánh rất là đau. Nếu thật sự bị thương, chắc chắn sẽ không giấu được Hồng Gia Đế, nếu bởi vì vậy mà sinh ra oán hận với Tân tiên sinh và Đại Trân thì không tốt.

Từ Canh cảm thấy, mình thật sự đã rất hao tâm tổn chí.

Thụy Hòa nhạy cảm phát hiện cha hắn hình như không hề ghét bỏ Thái Tử điện hạ như lời nói ngoài miệng, đương nhiên Thụy Hòa cũng chỉ suy nghĩ trong lòng, tuyệt đối sẽ không nói ra, bằng không, cha hắn bị mất mặt sẽ thật sự ra tay đánh người. Vì thế Thụy Hòa cười hì hì chuyển đề tài, lại hỏi: “Đúng rồi, cha vợ con không đi Tây Bắc, vậy ông ấy dẫn binh đi đâu?”

Tân Nhất Lai trừng mắt nhìn hắn, “Uổng công luôn khen con thông minh, gần đây đầu óc bị úng nước phải không? Mấy ngọn núi lớn cách sơn trang nghỉ mát vài trăm dặm không thể giấu người sao? Chắc chắn nhân mã của Tạ gia cũng trốn ở trong đó, nếu bao vây tiêu diệt sẽ tốn rất nhiều công sức, mà nay chỉ cần một không thành kế* là có thể dụ bọn chúng ra ngoài.”

*Không thành kế; kế để trống thành; vườn không nhà trống; chiến thuật để vườn không nhà trống (một câu chuyện trong tiểu thuyết “Tam Quốc Diễn Nghĩa”. Sau khi tướng nước Thục là Mã Tốc bị thất thủ, Tư Mã Ý (tướng nước Nguỵ) đem quân đến vây ép thành, Gia Cát Lượng cho mở toang các cổng thành, một mình điềm tĩnh ngồi trên mặt thành gảy đàn. Tư Mã Ý hoài nghi bên trong thành đã được mai phục chu đáo nên đã ra lệnh rút quân về. Về sau, khi nói đến “KHÔNG THÀNH KẾ” là ý muốn ám chỉ thực lực yếu nhưng qua mặt được đối phương)

Thụy Hòa đồng ý gật đầu, “A cha nói rất có lý, chỉ có điều ——” hắn dừng một lát, nhịn không được bật cười, “Mưu kế này…… Hình như không phải gọi là không thành kế, mà phải là dụ địch vào bẫy*.” Vừa dứt lời, hắn lập tức co chân chạy ra ngoài, sợ bị Tân Nhất Lai túm lại đánh cho một trận.

“Thằng nhóc thối tha kia đứng lại cho ta.”

*Gốc là 引君入瓮 – “dẫn quân vào bình” hình như là một kế gì đó mà mình tìm hoài không ra nên mình chém theo cách hiểu của mình vậy 

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện