Hoàng Đế Bệ Hạ Hắc Hóa

Bán mình


trước sau

Trong phủ Tuệ Vương, Vương phi đang nghiêng người ngủ trưa trên giường bên cửa sổ. Tuệ Vương dẫn Giang trắc phi đến sơn trang tránh nóng, các nữ nhân trong vương phủ bỗng nhiên ngừng lại, nhất thời không còn tâm trạng tranh sủng ghen tuông, cũng hiếm khi Tuệ Vương phi được mà an nhàn một lúc. Chỉ tiếc hôm nay nhàn rỗi lại bị người ta cắt ngang, trong viện mơ hồ truyền đến tiếng nói chuyện đánh thức bà ta, Tuệ Vương phi tức giận ngồi dậy, không kiên nhẫn hỏi: “Bên ngoài đang ầm ĩ chuyện gì vậy?”

Rất nhanh đã có hạ nhân vào nhà bẩm báo: “Bẩm Vương phi, là Hạ trắc phi của viện Chỉ Vân bị bệnh ạ.”

Tuệ Vương phi không vui bĩu môi, “Bị bệnh thì đi mời thái y, ầm ĩ làm gì.”

“Hạ trắc phi nói là muốn gặp người nhà, cho nên mới ——”

“Toàn bộ hậu trạch chỉ có nàng ta là lắm chuyện nhất.” Tuệ Vương phi chán ghét nói, nhưng vẫn không cự tuyệt. Lúc Tuệ Vương gần đi vẫn luôn dặn dò bà ta, muốn bà ta ổn định hậu trạch, không để xảy ra chuyện gì vào thời điểm mấu chốt, tuy rằng trong lòng Tuệ Vương phi chán ghét những nữ nhân kia, nhưng lại không dám trái ý Tuệ Vương, suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn phất phất tay, “Sai người đưa tin đến Hạ gia, đừng làm như thể ta khắt khe nàng ta.”

Tuệ Vương phi rất là không thích Hạ trắc phi, bộ dạng tuy rằng không tệ, nhưng toàn thân lại lộ ra khí chất không phóng khoáng, rốt cuộc xuất thân chỉ là nhà giàu mới nổi, không có nội hàm, hành xử nói chuyện giống như dân chợ búa, thô tục vô lễ. Mà nay Tuệ Vương không ở trong phủ thì thôi, nếu ông ta trở về nhà, Hạ trắc phi này luôn có thể làm ra mấy chuyện tranh sủng khiến người ta không biết nên khóc hay nên cười, Tuệ Vương phi cũng khinh thường nói chuyện với nàng ta.

Đến buổi chiều, quả nhiên mẹ của Hạ trắc phi là Tưởng thị đã đến cửa, vào phủ trước tiên là thỉnh an Tuệ Vương phi, Tuệ Vương phi cũng lười nói nhảm với bà ta, hàn huyên hai câu thì sai người dẫn bà ta đến viện Chỉ Vân.

“Lại có chỗ nào không thoải mái hả? Không phải tháng trước vừa mới tặng thuốc bổ đó sao, con ăn không ngon, không thoải mái ở đâu? Cứ dăm ba bữa là lại sinh bệnh thì sao mà khoẻ được, cơ thể bệnh tật thế này thì có làm gì mà có con trai. Nếu con không thể sinh được một đứa con trai, tương lai sau này trông cậy vào đâu.” Tưởng thị vừa vào cửa đã nói lảm nhảm, “Rốt cuộc là bị bệnh nặng thế nào mà phái người mời ta tới? Tuệ Vương điện hạ biết được, chỉ sợ là không vui.”

“Con đâu thèm quan tâm hắn vui hay không vui!” Hạ trắc phi ngồi trên giường nghiến răng nghiến lợi uất hận nói: “Sinh con để làm gì, thật sự là một suy nghĩ kỳ lạ, đáng thương cho cả nhà chúng ta bị hắn kéo lên thuyền tặc, hắn lại đối xử với con như vậy, quả thực không bằng heo chó. Hiện giờ con hận hắn còn không kịp, đâu còn quan tâm hắn vui hay không vui.”

Tưởng thị cực kỳ sợ hãi, vội vàng tiến lên che miệng nàng ta lại, thấp giọng trách cứ: “Con đang nói nhảm cái gì đó? Không nhìn xem đây là nơi nào, sao có thể mở miệng nói như vậy, nếu những lời này truyền ra ngoài, sau này con làm sao đứng vững trong vương phủ? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, Vương gia răn dạy con hả? Không phải hắn đã rời kinh rồi sao, chẳng lẽ Vương phi đã làm chuyện gì?”

“Nàng ta mà dám làm cái gì?” Hạ trắc phi cười lạnh, “Nàng ta cũng chỉ một con chó của tên khốn nạn đó thôi, chỉ làm theo những gì tên khốn nạn đó sai khiến.” Nàng ta càng nói càng thương tâm, không kìm lòng nổi mà bụm mặt khóc lớn một trận, nghẹn ngào nói: “Mẹ ơi, dù sao cũng không thể trông cậy vào con, người coi như con đã chết đi.”

Tưởng thị vẫn chưa hiểu rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, nhưng thấy con gái khóc đến mức không thở nổi, rất là đau lòng, ôm lấy nàng ta nói: “Con của ta, con là khúc thịt cắt ra từ người ta, từ nhỏ đã là cục cưng của ta, mẹ nhìn con khóc, trong lòng giống như bị dao cắt. Con không nói cho mẹ biết chuyện gì đã xảy ra, làm sao mẹ có thể giúp con được?”

Hạ trắc phi hai mắt đỏ bừng nói: “Đừng nói là người, cho dù là mời ngự y bên cạnh bệ hạ cũng vô dụng. Người thử nói xem là ai ra tay hạ độc con gái? Không phải là Vương phi, mà là con rể tốt của người đó! Nếu không phải lúc trước phụ thân thề thốt nói Tuệ Vương trọng tình trọng nghĩa, tương lai đăng cơ chắc chắn sẽ không quên cho Hạ gia chúng ta nhiều lợi ích, nếu không phải thế làm sao con gái chịu gả đến vương phủ làm thiếp cho người ta chứ? Mà nay ngẫm lại, phụ thân cũng bị hắn ta lừa gạt, ngay cả loại chuyện đại nghịch bất đạo là tạo phản hắn cũng dám làm, trong lòng nào còn để ý tình nghĩa phu thê làm gì, hơn nữa, con gái còn chẳng phải là thê tử, chỉ là một người thiếp tầm thường mà thôi. Chẳng biết chuyện này có thể thành công hay không, cho dù thành công, với tính cách bạc tình bạc nghĩa của hắn, cuối cùng kết cục của con gái chính là sống hết quãng đời còn lại trong lãnh cung mà thôi, Hạ gia chúng ta cũng đừng mong được tốt đẹp……”

Tưởng thị càng nghe càng cảm thấy kinh hoàng khiếp sợ, ngay cả giọng nói cũng khẽ run rẩy, “Con đang êm đẹp, tại sao lại đột nhiên suy nghĩ lung tung như thế. Chẳng lẽ có kẻ nào nói xằng nói bậy vào tai con? Con đã lớn như vậy rồi, sao có thể tin vào mấy lời đồn như thế?”

“Tin đồn gì? Rõ ràng là sự thật! Thân thể của con chẳng lẽ con còn không biết sao, lúc trước khi còn ở nhà luôn luôn khoẻ mạnh, trước khi xuất giá trong nhà còn mời riêng đại phu đến điều trị, kết quả suốt hai năm vào vương phủ trong bụng không có động tĩnh gì, người cho rằng trong lòng con không hoài nghi gì sao? Mãi đến hôm qua Tiểu Hồng tình cờ nghe thấy người hầu bên cạnh Vương gia uống rượu say nói ra sự thật, hoá ra tất cả chuyện này là do tên khốn nạn kia âm mưu, nói là đích thứ khác biệt, nếu nhiều con trai, ngày sau khó tránh khỏi có tranh chấp, chúng con vừa vào phủ đã bị âm thầm cho uống thuốc triệt sản, người không thấy rằng nhiều năm rồi, toàn bộ vương phủ cũng chỉ có Vương phi và Giang thị được hắn sủng ái là có thể sinh con sao. Tất cả những người còn lại chỉ là công cụ để hắn mượn sức lôi kéo người khác mà thôi.”

Tưởng thị cảm thấy giống như bị người ta gõ một gậy vào đầu, cả người mơ hồ không rõ. Sau khi con gái tiến vào vương phủ vẫn chưa có thai bà ta cũng từng sinh lòng nghi ngờ, nhưng rốt cuộc chỉ hoài nghi
Tuệ Vương phi và mấy thiếp thất còn lại trong phủ, đâu có nghĩ đến lại là Tuệ Vương! Chuyện này quả thực là quá hoang đường!

“Chuyện này…… Không thể nào.” Tưởng thị không dám tin lắc đầu nguầy nguậy, “Không thể nào, chắc chắn là có người cố ý lừa gạt con, A Như con tuyệt đối không được tin. Có ai không muốn dưới gối nhiều con nhiều phúc, Vương gia không thể nào làm ra chuyện này được.”

“Con gái vốn cũng không dám tin, cho nên sáng sớm hôm nay đã mời thái y tới đây xem qua, lúc đầu thái y còn ấp úng không chịu nói thật, bị con uy hiếp mới thừa nhận, hắn nói rằng thân thể của con gái đã bị huỷ hoại. Con vào vương phủ lâu như vậy rồi, ngay cả bệnh nặng cũng chưa bị, tại sao thân thể lại đột nhiên xấu đi, nếu không phải bị người ta ám toán thì là cái gì? Nếu nói là Vương phi ra tay thì càng không có khả năng, trước mặt Vương gia con chỉ là người tầm thường, không thể so với Giang thị được sủng ái, cho dù bà ta muốn ra tay cũng nên nhắm vào Giang thị. Kết quả thì sao, Giang thị liên tiếp sinh một nam một nữ, chuyện này không phải đã quá rõ ràng rồi sao.”

Trong lòng Hạ trắc phi chứa đầy thù hận, nghiến răng mắng: “Nhiều con nhiều phúc cái gì, đàn ông Từ gia có khi nào để ý đến chuyện này? Bọn họ chỉ nói đích thứ khác biệt, con cái của vợ cả còn quý giá hơn bất cứ thứ gì. Dưới gối Thái Tông hoàng đế không có con vợ cả, kết quả vẫn truyền ngôi vị hoàng đế cho Nữ đế Khâm Thiên. Từ Đồng thật sự tính kế rất tốt, không cần tốn nhiều công sức đã kéo phụ thân lên thuyền của hắn, nếu tương lai không cần nữa, nói ném là ném thôi. Đê tiện vô sỉ tiểu nhân như thế, thật sự là làm cho người ta hận không thể ăn thịt, uống máu!”

“Chuyện này…… Làm thế nào mới tốt đây?” Tưởng thị ruột gan rối bời, trong đầu rối như canh hẹ, hoàn toàn không biết nên làm cái gì mới tốt.

Ngược lại Hạ trắc phi còn miễn cưỡng chịu đựng được, “Hai người phụ nữ chúng ta có cách gì chứ. Mẫu thân vẫn nên sớm trở về phủ bàn bạc với phụ thân mới đúng. Chỉ là ——” trong mắt nàng ta hiện lên sự lạnh lẽo, “Nếu phụ thân không làm chủ cho con gái, con tuyệt đối sẽ không bỏ qua như vậy!”

Tưởng thị biết tính tình của con gái mình, chỉ ăn mềm không ăn cứng, nếu theo ý nàng ta thì tốt, cũng dễ nói chuyện với nàng, nhưng nếu chọc giận, chuyện gì nàng ta cũng làm ra được. Tưởng thị không hề nghi ngờ nàng ta sẽ chạy đến trước mặt hoàng đế tố cáo!

“Được rồi được rồi.” Tưởng thị vỗ vỗ tay nàng ta, dịu dàng khuyên giải an ủi nói: “Con là khúc thịt trên người ta, người làm mẹ như ta có thể không giúp con sao? Nếu Tuệ Vương đã bất nhân, cũng đừng trách chúng ta bất nghĩa. Chỉ cần có thể bảo vệ được con, ta và cha con chuyện gì cũng dám làm.”

Tưởng thị đến chưa được bao lâu đã ra về, trước khi đi còn không quên chào từ biệt Tuệ Vương phi. Hốc mắt bà ta có hơi đỏ lên, nhưng tinh thần coi như tốt, Tuệ Vương phi cảm thấy hơi lạ, liền gọi hạ nhân lại tới hỏi, “Rốt cuộc Hạ trắc phi đã nói những gì, ta thấy sắc mặt của Khương đại thái thái hình như hơi lạ. Hai mẹ con bà ta đã khóc sao?”

Hạ nhân thấp giọng trả lời: “Khi các nàng nói chuyện đều cho hạ nhân lui hết, không nghe được chuyện gì ạ. Nhưng mà thân thể của Hạ trắc phi đúng là không được tốt, nghe Vương thái y nói hình như nàng ta có chút vấn đề về mặt sinh con nối dõi.”

Tuệ Vương phi cười nhạo, “Hoá ra bây giờ mới biết, thật sự là biết quá muộn* rồi.” Khó trách hai mẹ con ôm nhau khóc lóc.

*Gốc là Hậu tri hậu giác: Là một việc gì đó mọi người đều biết hết, chỉ có bản thân mình là chưa biết.

Tuệ Vương phi không biết trong vương phủ đang có sóng ngầm mãnh liệt, lại càng không biết có một chiếc đinh đã được lặng lẽ đóng vào trong phủ, sẵn sàng chuẩn bị xé bỏ mọi lớp ngụy trang của Tuệ Vương phủ.

Tại sơn trang nghỉ mát, Hồng Gia Đế đang xem tấu chương, không biết nghĩ tới chuyện gì, bỗng nhiên mở miệng hỏi: “Chỗ Từ Đồng có hành động gì không?” Bình thường ông rất chú ý đến lời nói và việc làm, hầu như không trực tiếp gọi thẳng tên húy của Tuệ Vương, hôm nay có hơi kỳ lạ, trong lòng Hứa Phú Xương bất ngờ, nhưng trên mặt lại không để lộ ra, thấp giọng trả lời: “Tuệ Vương điện hạ vẫn luôn an phận thủ thường, trái lại không nhìn ra có điều gì khác thường ạ.”

Hồng Gia Đế cười khẩy, “Đúng là bản lĩnh làm bộ làm tịch ngày càng lợi hại, trẫm thật sự là hổ thẹn không bằng.”

Hứa Phú Xương cười ha ha, nịnh nọt nói: “Tuệ Vương cũng chỉ có thể giả vờ để sống, sao có thể so sánh với bệ hạ được.”

“Người ta cũng không nghĩ như vậy.” Hồng Gia Đế hung dữ ném tấu chương trong tay xuống bàn, “Trong lòng hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân mình chỗ nào cũng mạnh hơn trẫm, ngôi vị hoàng đế này phải rơi vào đầu hắn mới đúng. Nhìn đi, nhìn đi, lôi kéo được không ít người, dám viết tấu chương muốn trẫm phong quan cho bọn chúng.”

Hứa Phú Xương lắc đầu, “Bệ hạ ngài cần gì phải quan tâm đến bọn chúng, chỉ là một vài kẻ tầm thường mà thôi, là do Tuệ Vương phải bán mình mới lôi kéo được, thực sự là không dễ dàng.”

Hồng Gia Đế bị câu “Bán mình” này của ông ta làm cho bật cười ha hả, “Bán mình! Đúng, ngươi nói rất đúng, tốt xấu gì cũng là thân vương của triều Đại Lương, là hoàng thân quý tộc, vì dụ dỗ mấy kẻ lên thuyền tặc của hắn, mà không tiếc dùng bất cứ cách nào, ngay cả bản thân mình cũng bán được, đúng là không biết xấu hổ.”

“Phụ hoàng đang nói ai bán mình vậy ạ, còn nói chuyện vui vẻ như thế?” Từ Canh ở phía xa đã nghe thấy tiếng cười phát ra trong phòng Hồng Gia Đế, không khỏi cao giọng hỏi, lại tươi cười tiến lên thỉnh an, “Phụ hoàng nói cho con nghe với, để con cũng được vui lây.”

Hồng Gia Đế nhìn Hứa Phú Xương không nhịn được bật cười, lại nhìn Từ Canh đang không hiểu gì, càng thêm sung sướng mà bật cười to.

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện