Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
"Hoàng đế Đại Diễn chiếu viết: Trời đất trong lành, âm dương hòa hợp, vạn vật đều được cai quản. Cháu gái của Thừa Ân công Tiết thị dịu dàng hiền hậu, nhã nhặn đoan trang, sắc phong làm hoàng hậu, trở thành mẫu nghi thiên hạ... Tiến hành theo buổi lễ, người lập tức nghe lệnh. Khâm thử."
Sau khi thánh chỉ phong hậu được ban xuống thì cả Tiết phủ đều đắm chìm trong sự vui mừng.
Ngay cả người không thích bộc lộ cảm xúc từ trước đến nay như Tiết lão thái gia cũng nói mấy chữ tốt, tự mình thưởng cho thái giám truyền chỉ và các thái giám đi cùng rồi dẫn đàn ông trong nhà vào cung tạ ơn.
Bởi thân thể thái hoàng thái hậu không được khỏe nên nữ quyến được miễn việc tạ ơn.
Chu lão thái quân bảo Đại phu nhân Vương thị thưởng cho mọi người trong phủ một tháng tiền tiêu hàng tháng, rồi nhắc tới chi phí của viện Nghênh Xuân với nàng để nàng cũng nhất trí. Chỉ là Tiết Tĩnh Xu lại không đồng ý.
Lúc trước, khi nàng mới hồi phủ là được tính theo phân lệ của các cô nương. Mỗi tháng ba lượng bạc, không tính Liễu Nhi thì bên người còn có Đại nha hoàn Vân Hương và vài tiểu nha hoàn lau nhà quét dọn.
Mấy ngày trước Chu lão thái quân còn nhắc tới việc tăng phân lệ của nàng giống các phu nhân, tiền tiêu vặt mỗi tháng tăng lên mười lượng, bên người có thêm hai Đại nha hoàn, bốn tiểu nha hoàn. Mặc dù viện của nàng rộng rãi hơn chỗ của các tỷ muội khác nhưng phải chứa thêm nhiều người như vậy cũng có chút chật chội.
Huống hồ xưa nay nàng không thích náo nhiệt, bình thường đều không cho bọn nha hoàn hầu hạ trước mặt, chỉ cùng Liễu Nhi ở một chỗ vô cùng yên tĩnh, thật sự không cần dùng nhiều người như vậy.
Chu lão thái quân thấy vậy thì cũng nghe theo nhưng lại sai người mở phòng ngân quỹ chuyển rất nhiều đồ cổ, vật trang trí như gấm vóc, thư họa vào viện Nghênh Xuân.
Tiểu viện hơi hẻo lánh tĩnh mịch bỗng trở nên tráng lệ. Người đến người lui ai cũng thể hiện sự vui vẻ trên mặt.
Tiết Tĩnh Xu cho cung nhân lui xuống rồi đóng cửa phòng lại. Nàng ngồi trên ghế thất thần nhìn thánh chỉ trên bàn.
Khoai lệ phố sai người đi mua đã được đặt ở trên bàn, viên tròn vàng giòn được lăn đều trên lớp đường bột, hương vị ngọt ngào lan tỏa ra khắp phòng nhưng nàng và Liễu Nhi đã không còn khẩu vị để ăn nữa rồi.
Mười tám tháng hai năm sau là lúc nàng vào cung, còn chưa đến hai tháng nữa.
Ở nhà dân bình thường thì thời gian cũng hơi gấp, huống gì đây còn là hoàng gia.
Người trong phủ chỉ lo vui vẻ nhưng lại quên suy nghĩ vì sao hoàng thượng lại vội vã như vậy.
Chỉ sợ thái hoàng thái hậu không chống đỡ được bao lâu nữa.
Thái hoàng thái hậu vừa đi thì chỗ dựa lớn nhất của Tiết gia sẽ sụp đổ nhưng dường như bọn họ cho rằng, chỉ cần nàng vào cung là có thể thay thế thái hoàng thái hậu, trở thành chỗ dựa mới của Tiết gia nhưng lại quên mất vị chủ nhân chân chính của Đại Diễn.
Thái hoàng thái hậu có thể chống đỡ nhà mẹ đẻ vì hoàng đế tôn kính bà, nguyện ý cho bà lên mặt, cho Tiết gia một phần thể diện.
Còn nàng thì sao? Dựa vào cái gì mà hoàng thượng phải vì nàng mà tiếp tục dung túng Tiết gia?
Phải biết ngay cả việc nàng được phong hậu vào cung cũng là thái hoàng thái hậu lợi dụng sự hiếu tâm của hoàng thượng mà thúc đẩy chuyện này, đợi lão nhân gia bà đi thì hoàng thượng sẽ còn cố kị sao?
Tiết Tĩnh Xu nhíu mày thở dài.
Liễu Nhi đi ra phía sau xoa bóp vai cho nàng.
Tiết Tĩnh Xu vỗ tay nàng nói: "Liễu Nhi, quãng thời gian sau này chỉ sợ chúng ta không được yên bình nữa rồi."
Lúc trước nàng lấy lí do đang bị bệnh để từ chối rất nhiều thiệp mời. Bây giờ thánh chỉ phong hậu đã được ban xuống, người ngoài có thể khước từ nhưng người trong nhà lại không thể tránh được.
Liễu Nhi nói: "Không sợ, ồn ào một trận này là tốt rồi. Huống hồ bây giờ thân phận của tiểu thư đã khác, không cần phải cẩn thận nhìn sắc mặt của người ta để nói chuyện nữa. Em nghĩ thôi đã thấy vui vẻ."
Dù ngoài miệng chưa từng nói ra nhưng trong lòng Liễu Nhi vẫn luôn oán giận bất mãn với người Tiết gia.
Oán bọn họ vứt bỏ Tiết Tĩnh Xu ở bên ngoài mười năm chẳng quan tâm, cho tới bây giờ lúc cần đưa người vào thế thì cả đống người vội đến nịnh nọt.
Nói là người thân huyết mạch tương liên nhưng còn chẳng bằng người dưng khiến người ta lạnh lòng.
Tiết Tĩnh Xu hiểu nàng bất bình vì mình nên nhẹ giọng cười phụ họa nói: "Đến lúc đó cho em đứng cạnh ta đấy, cũng để cho em thấy bộ dạng của các nàng."
"Thật tốt!" Liễu Nhi vỗ tay cười vui vẻ nói, "Thấy sắc mặt của các nàng, em có thể ăn nhiều hơn hai bát cơm!"
Tiết Tĩnh Xu nói: "Ngày thường không cần các nàng em cũng đã ăn hai bát cơm rồi còn gì? Em ấy, đừng có mà ăn thả phanh rồi đến lúc ăn khiến ta nghèo luôn chứ."
Liễu Nhi thôi không bóp vai nàng nữa nhưng không bỏ qua nói: "Tiểu thư, hoàng cung lớn như vậy, cho dù có mười người như em ăn bất tận thì chắc hoàng thượng cũng không hẹp hòi đến thế đâu nhỉ?"
Tiết Tĩnh Xu còn định trêu nàng tiếp thì ngoài cửa truyền đến tiếng Vân Hương.
Thì ra là Tiết lão thái gia đã về phủ, đang bàn bạc chuyện làm yến tiệc. Lão thái gia sai Hạ ma ma đến hỏi ý kiến của nàng.
Chờ Hạ ma ma nói xong Tiết Tĩnh Xu mới nói: "Người trong nhà thì làm mấy bàn là được rồi, gánh hát cũng không cần mời đâu. Trong cung thái hoàng thái hậu còn đang bệnh, trong phủ chúng
ta lại khua chiêng gõ trống ăn mừng. Nếu bị người khác cố ý truyền lên thì chỉ sợ không dễ nghe chút nào."
"Cô nương nói rất đúng, lão nô sẽ truyền lại lời này cho lão thái gia." Hạ ma ma đáp ứng rồi cung kính lui ra ngoài.
Liễu Nhi nhìn bà ta đi xa. Nàng nhớ rõ ngày hồi phủ hôm đó người đầu tiên nhìn thấy là Hạ ma ma. Khi đó bà mời Tiết Tĩnh Xu xuống kiệu vào phủ, lời nói tuy khách khí nhưng trong mắt lại chẳng có bao nhiêu ý kính trọng, cùng với sự cung kính quy củ bây giờ như là hai người khác nhau vậy.
Còn việc tổ chức tiệc trong phủ thì lúc trước ngay cả cơ hội tham gia tiểu thư cũng không có, càng không có chuyện có người đến hỏi ý kiến của người. Lại càng không cần phải nói đến chuyện lão thái gia phái người đến xin chỉ thị.
Hôm nay những người này, chẳng qua là vì hai chữ quyền thế mà thôi.
Những thứ này đều có giá trị hơn huyết mạch thân tình.
Đáng nhẽ bây giờ nàng phải cảm thấy hãnh diện mới đúng nhưng chẳng biết tại sao trong nội tâm lại vô cùng buồn bực.
Nàng nhìn bóng lưng của Tiết Tĩnh Xu, không biết trong lòng tiểu thư cảm thấy thế nào nhỉ.
Liễu Nhi cau mày xua tan những suy nghĩ phiền lòng ra khỏi người lại vòng ra trước mặt Tiết Tĩnh Xu, vui vẻ nói: "Tiểu thư, khoai lệ phố đã lạnh rồi, chúng ta xuất phủ đi ăn mẻ mới nóng hổi đi!"
Tiết Tĩnh Xu vừa sợ run người nhưng nghe thấy lời của nàng thì phục hồi tinh thần rồi cười nói: "Được, đã mấy năm rồi ta chưa thấy bộ dáng của kinh thành, ta cũng định tìm cơ hội ra ngoài nhìn một chút. Em ra nói một tiếng với Vân Hương đi xin chỉ thị của lão thái gia, lão thái quân đi."
Liễu Nhi liên tục gật đầu rồi vội vàng chạy ra bên ngoài.
Nếu Tiết Tĩnh Xu là một cô nương khác trong phủ, muốn xuất phủ thì chỉ cần hỏi ý của mẹ là được nhưng nay thân phận của nàng đã khác, đương nhiên tình huống không giống vậy.
Tiết phủ chuẩn bị một lúc lâu rồi một chiếc kiệu mềm mới xuất hiện, đi cùng kiệu còn có Liễu Nhi và Vân Hương. Đằng trước có hai người đi mở đường, phía sau lại có thêm bốn gia nhân.
Xuất hiện với tư thế như vậy chỉ sợ không thể vào quán nhỏ ở cửa thành ăn khoai lệ phố rồi.
Tiết Tĩnh Xu bảo người tìm một quán rượu gần cửa thành. Nàng chọn một nhã gian rồi gọi vài món điểm tâm sau đó sai người đi mua đồ ăn.
Nhã gian này gần cửa sổ nên có thể nhìn ra ngoài khe hở của vân gỗ đã được điêu khắc, tất cả dân chúng di chuyển qua cổng thành đều hiện lên trước mắt nàng.
Vân Hương đặt chiếc đĩa mật ong bên lửa ra trước mặt Tiết Tĩnh Xu, "Cô nương thử món này xem. Đây là món tủ của lâu này, rất nổi tiếng trong kinh thành."
Chân giò hun khói tỏa màu đỏ như lửa, nước canh trong trẻo như hổ phách khiến người ta cảm thấy thèm ăn.
Tiết Tĩnh Xu gắp một miếng ăn thử, quả thật không tệ nên gắp cho Liễu Nhi một miếng.
Mắt Liễu Nhi lấp lánh chờ ăn đã từ lâu. Nàng luôn tay gắp thức ăn vào trong miệng, nhất thời đôi mắt được thỏa mãn biến thành hai mặt trăng rằm, "Ngon quá!"
Tiết Tĩnh Xu lắc đầu cười khẽ cho hai nàng ngồi xuống, muốn ăn gì thì tự lấy.
Vốn lúc đầu Vân Hương nhút nhát không dám động đũa nhưng thấy Liễu Nhi ăn vô cùng vui vẻ nên cũng bị nàng lây nhiễm, hơi thả lỏng ra một chút.
Một lúc sau gia nhân được sai đi mua đồ trở về nơm nớp lo sợ nói không tìm được thứ các nàng muốn ăn.
Liễu Nhi đứng lên đang định đi cùng hắn thì Vân Hương vội nói: "Ta cũng khá quen thuộc thành, để ta đi cùng hắn đi." Nói xong liền đứng dậy lui ra ngoài.
Liễu Nhi hơi xấu hổ nói với Tiết Tĩnh Xu: "Tiểu thư, biết thế em nói chúng ta không ăn, làm phiền Vân Hương tỷ tỷ phải đi một chuyến."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Nàng ấy ở đây cũng không được thoải mái, đi ra ngoài một chút cũng tốt."
Hai người ngồi trong phòng chờ, không lâu sau cầu thang truyền đến tiếng bước chân. Liễu Nhi ngạc nhiên hỏi: "Sau họ về nhanh thế nhỉ?"
Nhưng lại thấy một gã gia nhân tiến lên rồi trả lời qua bình phong: "Tam cô nương, có vị Lục công tử muốn gặp mặt người, không biết..."
Tiết Tĩnh Xu và Liễu Nhi liếc mắt nhìn nhau, các nàng không quen ai là Lục công tử, trừ khi là... Hoàng thượng?