Thông tin truyện Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Hoàng Đế Càng Muốn Cưng Chiều Nàng

Thể loại:

Ngôn Tình, Cổ Đại, Sủng

Lượt xem:

1,194

Trạng thái:

Hoàn thành

Nguồn Truyện:

Internet
Website không giữ bản quyền truyện này.Liên hệ gỡ [email protected]
Đánh giá: 8/10 từ 12186 lượt

REVIEW TRUYỆN HOÀNG ĐẾ CÀNG MUỐN CƯNG CHIỀU NÀNG

 

Tác giả: Khai Hoa Bất Kết Quả
Thể loại: Cổ đại, cung đình hầu tước, song xử, nam ôn nhu, nữ thông minh, ngọt sủng, HE.
Độ dài: 97 chương chính văn + 8 PN.
Tình trạng: Hoàn edit 

_

“Hoàng hậu còn nhớ ngày ở trong cung hoàng tổ mẫu, lần đầu tiên ta thấy nàng mặc đồ đỏ, đeo đồ trang sức.”
“Lúc đó nhìn thấy nàng trong lòng ta đã nghĩ, hoàng hậu của trẫm đúng là một vị mỹ nhân hiếm có.”

Sau này có một ngày, Tiết Tĩnh Xu hỏi hoàng đế, vì sao vào lần gặp mặt đầu tiên ấy, hắn lại đưa cho nàng một nhành hồng mai?

Hoàng đế mỉm cười đáp lại, bởi vì khi đó là mùa đông, tuyết trắng đầy trời, Lúc đó hắn đã nghĩ rằng, nếu nàng cầm một nhành hoa mai màu đỏ, đó sẽ là khung cảnh đẹp đẽ biết nhường nào.

“Bông tuyết rơi bám dày trên cành hồng mai, đầu các nhánh cây lộ ra những cánh hoa đỏ tươi rực rỡ, như thoa phấn hồng điểm xuyết giữa nền tuyết trắng xóa đẹp lay động lòng người.”

__

Tiết Tĩnh Xu vốn là tiểu thư Tiết gia, nhưng vì dã tâm của những người trong gia đình mà phải trải qua mười năm tịch mịch ở am ni cô. Có điều mười năm sau, những người trong Tiết gia đều sẽ hối hận, bởi lẽ, Tiết Tĩnh Xu vốn bị bọn họ ghẻ lạnh, sẽ sóng vai cùng hoàng đế trên đỉnh quyền lực, trở thành bậc mẫu nghi thiên hạ; vạn người kính phục.

Chử Diệu trước khi lên ngôi hoàng đế, từng là Lục hoàng tử bị người ta khinh rẻ. Mẫu thân hắn thất sủng, nơi ở chẳng khác gì lãnh cung, tất nhiên hắn cũng không được coi trọng, bọn hạ nhân thậm chí còn tùy ý làm càn, bòn xén đồ dùng của hắn. Có lúc, Chử Diệu còn phải hái mận xanh từ trên cây xuống để dằn lại cảm giác đói bụng. Khi ấy, chẳng ai nghĩ sau khi tiên đế băng hà, người chân chính bước lên ngôi cửu ngũ chí tôn sẽ là vị Lục hoàng tử thất sủng đó.

Cũng như không ai nghĩ rằng, tiểu thư Tiết gia tịch mịch mười năm trong am ni cô, cuối cùng sẽ trở thành hoàng hậu của Đại Diễn, độc sủng thánh tâm.

Tiết Tĩnh Xu không giống những người trong Tiết gia. Nàng không có dã tâm, cũng chưa từng nghĩ rằng sẽ mê hoặc hoàng đế, sau đó dùng trí lực của mình mà thâu tóm quyền lực và vinh hoa. Cái mà Tiết Tĩnh Xu muốn, chẳng qua là một đời an ổn. Vì thế nàng không mơ mộng hão huyền sẽ được hoàng đế sủng ái, chỉ cần ngoan ngoãn làm một nữ tử an phận là được rồi.

Thế nhưng cố tình, hoàng đế lạnh lùng cao lãnh mà nàng nhìn thấy trong cung thái hoàng thái hậu, vào cái đêm đại hôn của hai người, lại hóa thành một người hoàn toàn khác. Hắn làm nàng một lần lại một lần, khiến nàng nức nở mà khóc.

Sau đó, cái nhìn của Tiết Tĩnh Xu với hoàng đế thay đổi theo từng ngày.

Rõ ràng bên ngoài là một chính nhân quân tử, gọi nàng một tiếng “hoàng hậu” hai tiếng “hoàng hậu”, nhưng lại nói ra những câu chẳng đứng đắn chút nào.

“Hoàng đế nói: “Hoàng hậu cho ta xem hai chân của nàng, có được không?”
Tiết Tĩnh Xu vội vàng lắc đầu: “Như vậy sao được?”
“Ta và nàng đã trở thành phu thê, phu thê vốn là một thể, bây giờ ta muốn nhìn hai chân của hoàng hậu thì có gì là không thể?”
Tiết Tĩnh Xu vẫn lắc đầu.
Hoàng đế liền nói: “Hay là hoàng hậu cho ta nhìn một chút rồi ta cho nàng nhìn lại của ta, vậy là công bằng rồi?””

Rõ ràng Tiết Tĩnh Xu đã chuẩn bị tinh thần bị hoàng đế ghẻ lạnh, ai ngờ toàn bộ đều đi ngược lại phỏng đoán của nàng. Hoàng đế vô cùng quan tâm nàng. Không chỉ lo lắng từng bữa cơm cho nàng, thậm chí ngay cả nguyệt sự của nàng, hắn cũng muốn quản.

“Đức công công đang đứng báo cáo.
“Bệ hạ, thái y nói, bình thường nguyệt sự của nữ tử ít thì ba ngày, nhiều thì bảy ngày mới hết.”
Hoàng đế nghe vậy liền nhíu mày: “Ngươi nói hoàng hậu là ba ngày hay bảy ngày?”
Đức công công cúi đầu, “Nô tài không biết.”
Hoàng đế suy nghĩ một phen: “Sáng mai ngươi tìm cung nữ thiếp thân của hoàng hậu hỏi xem.”
[...]

Hoàng đế còn nói: “Nguyệt sự đến lâu như vậy mà thân thể hoàng hậu nhu nhược thì sao mà chịu được. Ngươi đến Thái y viện bảo bọn họ viết đơn thuốc đồ ăn rồi giao cho Ngự thiện phòng, để họ bồi bổ cho hoàng hậu thật tốt.”

Chẳng biết tình yêu bắt đầu từ bao giờ. Có lẽ là từ khoảnh khắc của lần gặp gỡ đầu tiên ấy, hoàng đế trao cho nàng một nhành hồng mai, cũng là trao đi trái tim mình để nàng nắm giữ. Cũng có lẽ là nương theo thời gian sớm chiều bên nhau, chậm rãi tích lại thành một mối duyên sâu bền.

Tiết Tĩnh Xu khi phát hiện ra bản thân động tâm với hoàng đế, nàng hoảng sợ vô cùng. Một lần say rượu nọ, nàng nức nở nói, mình không muốn yêu hoàng đế. Bởi nàng chỉ có hoàng đế, hoàng đế lại không chỉ có mình nàng. Mĩ nhân thiên hạ nhiều vô số kể, sao nàng có thể mãi mãi là người duy nhất bên hắn?

Nhưng khi ấy, hoàng đế đã cho nàng một lời đảm bảo.

“Tiết Tĩnh Xu sụt sịt, nghẹn ngào nói: “Ta không muốn bệ hạ làm trượng phu của ta. Bởi vì sau này bệ hạ còn làm trượng phu của rất rất nhiều người, nhưng ta thì chỉ có một mình hắn.”
Hoàng đế sửng sốt một chút, dùng ống tay áo nhẹ nhàng lau đi nước mắt đọng trên khóe mi nàng: “Ai nói với nàng sau này ta sẽ lấy người khác?”
Tiết Tĩnh Xu khóc nấc một tiếng: “Mọi người đều nói vậy. Hơn nữa, hoàng thượng vốn phải lấy rất rất nhiều nữ nhân.”
Hoàng đế nói: “Họ lừa nàng thôi, không có rất rất nhiều người khác, chỉ có một mình nàng. Nàng chỉ có ta, ta cũng chỉ có nàng.”
___

Nếu cho mình dùng ba từ để mô tả “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” thì chính là: sủng, rất sủng, vô cùng sủng.

Xuyên suốt hơn chín mươi chương truyện, tình cảm của hoàng đế và Tiết Tĩnh Xu dần dần phát triển, cũng vô cùng bền chặt, chưa từng xảy ra mâu thuẫn “long trời lở đất” nào. Nếu nói tim của hoàng đế là một tảng băng, thì hẳn Tiết Tĩnh Xu sẽ là một dòng nước ấm. Vừa ấm vừa thơm, rất đỗi dịu dàng; từng chút lại từng chút xâm nhập, vô thanh vô thức khiến khối băng dày tan chảy, sau đó ủ lấy trái tim của hắn. Hoàng đế vì lí do cá nhân mà trước kia rất bài xích việc thân mật đụng chạm với nữ nhân; thế nhưng hắn lại không hề e ngại đụng chạm với Tiết Tĩnh Xu. Thậm chí còn phải ôm Tiết Tĩnh Xu ngủ, hắn mới có thể an giấc.

Thậm chí hắn còn hỏi Tiết Tĩnh Xu rằng, những người Tiết gia năm xưa khinh bạc nàng ấy, nàng có muốn hắn trả thù giúp nàng chăng.

Cả hai người đều biết rõ, Tiết gia đưa nàng vào cung, cũng bởi hi vọng có thể “thơm lây” bởi địa vị của nàng. Tiết gia mấy đời vinh hoa phú quý, cũng bởi có nữ tử làm hoàng hậu (nói nôm na là “bám váy đàn bà” đó). Thái hoàng thái hậu Đại Diễn khi đó cũng là người Tiết gia, nhưng bà tuổi đã cao, không còn mấy thời gian có thể che chở cho nhà mẹ đẻ, bởi thế mới cần Tiết Tĩnh Xu tiến cung.

Nói đi cũng phải nói lại, Tiết Tĩnh Xu chính là phương án dự phòng. Bởi trước Tiết Tĩnh Xu, nữ tử Đại phòng của Tiết gia là Tiết Tĩnh Thiện đã lên đến chức thái tử phi. Nào ngờ tiên đế băng hà, các hoàng tử đứng lên tranh quyền đoạt vị, thái tử còn không giữ được ngôi thái tử, Tiết Tĩnh Thiện sao có thể làm thái tử phi được nữa. Tiết gia đành phải đưa nàng về.

Mình cảm thấy cái nhà này rất không có liêm sỉ, lão thái quân Tiết gia vọng tưởng chân trong chân ngoài với bọn phản tặc, điển hình của loại “ăn cây táo rào cây sung”; em họ Tiết Tĩnh Viện của Tiết Tĩnh Xu ghen ghét địa vị của nàng, năm lần bảy lượt muốn tạo ấn tượng trong mắt hoàng đế, sau này còn dùng thủ đoạn để trèo lên giường một vị vương gia… nói chung, ⅔ drama của câu truyện này cũng từ nhà họ Tiết mà ra, nhưng tất cả đều được giải quyết nhanh chóng. Kẻ cần trừng trị thì trừng trị, kẻ cần ban thưởng thì ban thưởng. Tiết Tĩnh Xu cùng hoàng đế đi qua sóng gió, sinh hạ hai bảo bảo đáng yêu, sau đó sống cuộc sống viên mãn hạnh phúc, HE toàn diện. :v

“Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” - ngay cái tên đã chỉ ra bản chất, đây là một bộ sủng ngọt tiêu chuẩn. Sự ngọt ngào và ấm áp của Tiết Tĩnh Xu và hoàng đế trải đều từ đầu truyện xuống cuối truyện, đúng với tinh thần “không sủng không vui”.

Tuy nhiên, đây cũng là một điểm trừ nho nhỏ khi có những phân đoạn hơi rườm rà, bình bình không lên không xuống, dễ làm cho người đọc thấy mệt. Những bạn thích đọc sủng ngọt thì không sao, nhưng những bạn không hay đọc thể loại này có thể bị ngộ độc đường đâm ra chán nản. :v

Truyện cũng có những cao trào, đơn cử như tranh quyền đoạt vị, tiểu tam tiểu tứ “hụt” (gọi là hụt vì đều bị giải quyết nhanh gọn trong vòng một nốt nhạc), nhưng không kéo dài, xử lí rất nhanh. Bởi “Hoàng đế càng muốn cưng chiều nàng” chỉ trọng tâm vào những điều vui vẻ và hạnh phúc thôi. ^^

Có thể sẽ có bạn nói, truyện vô lí quá, vì làm gì có chuyện hoàng đế hậu cung chỉ có duy nhất một người là Tiết Tĩnh Xu? Thật ra cá nhân mình khá thoải mái với vấn đề này, không sát thực tế cũng không sao, không quá lố là được; nên vẫn quyết định giới thiệu bộ truyện này đến với mọi người (dù mình cũng đã actcool 5 giây khi đọc đoạn hoàng đế tước mũ quan thần vì dâng tấu xin hắn mở rộng hậu cung).

Truyện nằm ở mức ổn, chưa đến mức hay xuất sắc, nhưng thích hợp với những bạn thích song xử và sủng ngọt đấy ạ. ^^


Bình luận truyện