Editor: Nguyệt Vi Yên
Beta: Vũ Ngư Nhi
Một đêm này hai người ngủ một mình.
Tiết Tĩnh Xu nằm trên chiếc giường long phượng rộng lớn, nhìn sang hai bên, lần đầu tiên không thấy bóng dáng hoàng đế liền cảm thấy hơi không quen, rõ ràng hai người chỉ mới kết hôn chưa đầy một tháng.
Giờ đã là đầu xuân, thời tiết ấm hơn mùa đông không ít song đêm xuân vẫn lạnh vô cùng, nàng nằm trong chiếc chăn dày mềm mại nhưng hai chân vẫn thấy lạnh. Bên cạnh không còn chiếc lò sưởi ấm dành cho mình nên lộ ra vài phần quạnh quẹ.
Nàng chợt nhớ tới một việc, xốc màn đứng lên gọi nữ quan dặn dò một phen rồi mới nằm xuống.
Ở bên kia, tẩm cung của hoàng đế trong điện Sùng Đức.
Đức công công đang đứng báo cáo.
"Bệ hạ, thái y nói, bình thường nguyệt sự của nữ tử ít thì ba ngày, nhiều thì bảy ngày mới hết."
Hoàng đế nghe vậy liền nhíu mày: "Ngươi nói hoàng hậu là ba ngày hay bảy ngày?"
Đức công công cúi đầu, "Nô tài không biết."
Hoàng đế suy nghĩ một phen: "Sáng mai ngươi tìm cung nữ thiếp thân của hoàng hậu hỏi xem."
Trong lòng Đức công công vô cùng khó xử chỉ có thể đồng ý, ai bảo bệ hạ là bệ hạ chứ? Bệ hạ bảo hắn đi làm việc, cho dù hắn có nhiều lời muốn nói hơn cũng chỉ có thể nuốt xuống.
Hoàng đế còn nói: "Nguyệt sự đến lâu như vậy mà thân thể hoàng hậu nhu nhược thì sao mà chịu được. Ngươi đến Thái y viện bảo bọn họ viết đơn thuốc đồ ăn rồi giao cho Ngự thiện phòng, để họ bồi bổ cho hoàng hậu thật tốt."
Hiển nhiên Đức công công lại đồng ý.
Lúc này hoàng đế mới phất tay cho hắn lui ra.
Trong đêm, hoàng đế nằm một mình trên giường rồng, trong tay vô cùng trống rỗng, không có gì cho hắn ôm vào trong ngực, không khỏi nhớ đến thân thể mềm mại của hoàng hậu.
Trong lòng hắn nghĩ lại, xem ra hoàng hậu rất ghét bị người khác chê thấp, lần sau nhất định phải chú ý, không được nhắc chuyện hoàng hậu thấp trước mặt nàng ấy, chỉ được nghĩ trong lòng thôi.
Hắn mở to mắt, nghĩ thầm đêm nay không có hoàng hậu trong ngực, không biết có thể chìm vào giấc ngủ không.
Đúng lúc này, Đức công công cầm một chiếc hộp nhỏ đi vào, vui vẻ nói: "Bệ hạ, nương nương lo đêm nay người không ngủ được nên đặc biệt cho người đưa hương đến đây. Nghe nói đây là hương nương nương đã bỏ mấy ngày để cải thiện đó, hiệu quả hơn trước nhiều."
Hoàng đế trở mình ngồi dậy, vẫy tay bảo hắn mang hương qua đây.
Đức công công vội vàng cẩn thận dâng lên.
Hoàng đế mở hộp ra, cầm một nắm hương ngửi rồi hỏi: "Ngươi nói hoàng hậu có còn tức giận không?"
"Cái này..." Đức công công chần chừ nói, "Nô tài không biết."
Hoàng đế tự gật đầu, "Nhất định là không giận rồi. Đức Lộc, ngươi đi đốc thúc Ngự thiện phòng, đêm nay không được quên bữa khuya của hoàng hậu. Còn có Thái y viện, bảo bọn họ phải viết được đơn thuốc trong đêm nay.
Vì vậy Đức công công đành phải lao vào bóng đêm đi truyền lời.
Hoàng đế cho người hun hương an thần lên, hắn ngửi thấy mùi hương quen thuộc bên trong, nhớ tới thân thể mềm mại của hoàng hậu, cuối cùng mới ngủ được.
Rạng sáng ngày hôm sau, Tiết Tĩnh Xu tỉnh lại, phát hiện trong ngoài tẩm cung đều vô cùng yên lặng mới nhớ ra đêm qua hoàng thượng không nghỉ ở cung Tê Phượng, các cung nữ không cần hầu hạ hắn vào triều, nàng cũng không cần dậy sớm như vậy.
Chỉ là muốn cho nàng ngủ tiếp cũng không ngủ được, vì vậy nàng nằm ở giữa giường, chờ đến canh giờ mới đứng lên.
Cung nữ nghe thấy động tĩnh liền theo thứ tự đi vào, hầu hạ nàng rửa mặt thay quần áo.
Liễu Nhi cùng hai cung nữ đến Ngự thiện phòng lấy đồ ăn sáng, đi nửa đường lại bị Đức công công ngăn lại.
Nàng thi lễ một cái với Đức công công rồi hỏi: "Công công có việc sao?"
Đức công công nhìn hai cung nữ sau lưng nàng bèn nói: "Mời Liễu cô nương cùng đi nói chuyện.
Liễu Nhi nghi ngờ nhưng vẫn để cung nữ đứng đó chờ nàng.
Lúc này Đức công công mới thần thần bí bí hỏi: "Không biết Liễu cô nương có biết mấy ngày thì nguyệt sự của hoàng hậu hết không?"
Loại chuyện bí mật này của nữ nhi, cho dù Liễu Nhi không hiểu chuyện nam nữ cũng biết là không được tùy tiện nói với người khác. Nàng lập tức cảnh giác hỏi: "Công công hỏi cái này làm gì?"
Khuôn mặt già nua của Đức công công không chịu nổi, kiên trì nói: "Là bệ hạ sai lão nô đến hỏi."
Lúc này Liễu Nhi mới buông lơi, hôm nay hoàng thượng và tiểu thư nhà nàng đã là vợ chồng, mà đã là vợ chồng thì bệ hạ hỏi cũng không sao, nàng bèn nói: "Bình thường phải bốn năm ngày nguyệt sự của nương nương mới hết."
Đức công công nói: "Đa tạ Liễu cô nương."
Liễu Nhi vội nói: "Công công khách khí."
Nàng mang bữa sáng trở lại cung Tê Phượng, vừa vào trong điện liền nói: "Nương nương, người có biết trên đường em gặp ai không?"
Tiết Tĩnh Xu mỉm cười nhìn nàng: "Không phải đã bảo em nếu không có ai thì đừng gọi ta như vậy sao."
Liễu Nhi gãi gãi mặt: "Lúc nãy trên đường em gặp Đức công công, ở trước mặt hắn phải gọi tiểu thư là nương nương nên em nhất thời quen miệng."
Lòng Tiết Tĩnh Xu khẽ động, "Em nói em gặp Đức công công?"
Liễu Nhi vội vàng gật đầu, "Vâng tiểu thư, người biết công công tìm em làm gì không?"
Tiết Tĩnh Xu cúi đầu uống trà tựa như đang che giấu gì: "Ta đâu phải côn trùng trong bụng em, làm sao biết em nghĩ gì được?"
Mặt Liễu Nhi làm vẻ mặt không chịu nổi, run lên một cái: "Trong bụng em làm gì có côn trùng!"
Tiết Tĩnh Xu bật cười nói: "Đang nói đi đâu rồi thế này? Em có nói hay không đây."
Liễu Nhi vội vàng gật đầu: "Đúng đúng, suýt nữa thì quên." Nàng nhìn trái phải, thấy không có người mới hạ giọng nói: "Đức công công được bệ hạ phân phó, tới hỏi em bao giờ nguyệt sự của tiểu thư mới hết."
Tiết Tĩnh Xu ngừng lại, mặt hơi đỏ: "Em nói với hắn rồi à?"
"Nói chứ." Liễu Nhi đáp, nàng nhìn sắc mặt của Tiết Tĩnh Xu, hơi ngập ngừng, "Tiểu thư, có phải em không nên nói không?"
Tiết Tĩnh Xu lại uống trà, ậm ờ nói: "Không sao."
Giờ Liễu Nhi mới yên lòng, lấy đồ ăn sáng trong hộp cơm ra, "Tiểu thư, người nhìn đồ ăn sáng hôm nay đi, người của Ngự thiện phòng nói, đây là
đơn thuốc mà đêm qua bệ hạ bắt Thái y viện nghĩ cả đêm để bồi bổ tiểu thư lúc nguyệt sự đến. Tiểu thư, bệ hạ đối xử với người thật tốt. Mà tiểu thư cũng rất tốt với bệ hạ, lúc trước vì để cải tiến hương an thần mà người đã đọc bao nhiêu sách thuốc, xem bao nhiêu thảo dược. Thì ra vợ chồng là phải suy nghĩ vì nhau như vậy, thật tốt."
Tiết Tĩnh Xu thấy nàng nói không được tự nhiên, cố ý trêu ghẹo: "Có phải em hâm mộ không? Nếu em cũng muốn lập gia đình, ta sẽ tìm cho em một nhà chồng thật tốt."
Liễu Nhi lắc đầu như trống bỏi: "Không muốn không muốn, em muốn ở cùng tiểu thư."
Trong lòng Tiết Tĩnh Xu rất ấm áp, nàng cười nói: "Nha đầu ngốc, em không thể theo ta cả đời được."
Lời này chạm vào tim Liễu Nhi, sau khi cùng Tiết Tĩnh Xu tiến cung, thật ra trong tâm nàng cũng có chút mất mát. Trước kia ở ngoài cung, tiểu thư cùng nàng sống nương tựa lẫn nhau, lúc nào hai người cũng ở chung với nhau, giờ vào cung, người làm bạn với tiểu thư biến thành bệ hạ.
Chuyện hôm nay nàng có thể làm, chẳng khác gì cung nữ bình thường, giờ muốn nói hai ba câu trong lòng với tiểu thư cũng phải bận tâm xem có người khác ở đây không. Nàng nghĩ, nếu về sau tiểu thư sinh con, cơ hội trò chuyện của nàng sẽ càng ít đi.
Dù vậy cũng không sao, nàng chỉ cần được ở bên cạnh tiểu thư, nhìn tiểu thư được hạnh phúc là trong lòng đã vui vẻ lắm rồi.
Vứt những suy nghĩ linh tinh ra khỏi não, Liễu Nhi hầu hạ Tiết Tĩnh Xu dùng bữa rồi đặc biệt mang đĩa bánh ngọt táo đỏ long nhãn ra: "Thái y nói thân thể tiểu thư có tính hàn nên dùng ít đồ ăn nóng. Bánh ngọt táo đỏ long nhãn thì thỉnh thoảng tiểu thư ăn một miếng, coi như đồ ăn vặt bình thường."
Tiết Tĩnh Xu gật đầu, nhưng trong tâm lại nghĩ có nên để ý cho Liễu Nhi, nhìn xem có ai thích hợp có thể chăm sóc nha đầu ngốc này cả đời.
Bỗng trong đầu nàng lóe lên một ý tưởng, ngẩng đầu nhìn Liễu Nhi: "Dạo này em có gặp vị thần võ Đại tướng quân không?"
Liễu Nhi nghiêng đầu nghĩ nghĩ một chút, nói: "Lúc ta đến Ngự thiện phòng lấy cơm thì ngẫu nhiên gặp trên đường một hai lần."
Tiết Tĩnh Xu tiếp tục hỏi: "Em với hắn có nói chuyện gì không?"
Liễu Nhi lắc đầu, "Có khi hắn ngồi xổm trên tàng cây, khi thì ngồi trên nóc nhà đều không nói chuyện. Mà kể cả hắn có nói thì em cũng không dám đáp lại, hắn trông thật hung dữ. Tiểu thư, người nói tại sao hắn không thượng triều, cũng không ngồi trong nha môn làm việc."
Tiết Tĩnh Xu nói: "Vị Đại tướng quân này không giống các võ quan khác trong triều. Thật ra phải nói thần võ Đại tướng quân không phải một người mà là một vị trí đặc biệt. Mỗi vị tướng quân chỉ được ở vị trí đó năm năm, năm năm qua đi thì sẽ được điều quân trở về sư môn, đổi người tiếp theo lên kế nhiệm. Bọn họ không thượng triều, không nghe triệu, chỉ phụ trách bảo vệ an nguy của hoàng triều Đại Diễn. Nếu có kẻ thù bên ngoài xâm phạm, họ sẽ là người đầu tiên ra chiến trường, nhưng khi kể công ban thưởng thì bọn họ lại không được nhận."
Liễu Nhi rất ngạc nhiên, kính nể nói: "Hóa ra hắn thật sự là đại anh hùng, khó trách khuôn mặt lúc nào cũng lạnh lùng, dù sao anh hùng cũng có tính cách."
Tiết Tĩnh Xu bật cười nhìn khuôn mặt ngây thơ của nàng, khẽ đắc đầu, tạm thời đặt ý tưởng trong đầu sang một bên.
Sau khi ăn sáng xong thì đi thỉnh an thái hoàng thái hậu, cùng lão nhân gia dạo non nửa vòng Ngự hoa viên rồi Tiết Tĩnh Xu mới trở lại điện của mình.
Không bao lâu thì có tin truyền đến từ điện Sùng Đức, hôm nay bệ hạ sẽ qua dùng cơm trưa.
Gần đây bệ hạ bận rộn chính vụ, đã lâu không đến cung Tê Phượng dùng cơm trưa, bữa tối thì không phải hôm nào cũng đến kịp.
Mà bây giờ, tối qua vừa bị mời ra ngoài, hôm nay đã trông mong muốn đi qua, các cung nhân hầu hạ trong cung Tê Phượng đều thầm nghĩ, bệ hạ thật sự là một ngày cũng không thể xa được nương nương.
Trong các nàng có người sống trong cung cả đời, trải qua đời tiên đế, từng chứng kiến thời sủng quan hậu cung Sở quý phi được tiên đế sủng ái, so với hiện nay bệ hạ đối với hoàng hậu còn không bằng nhưng các nàng cũng nhớ, khi Sở quý phi thất sủng, Đại hoàng tử thất thế là kết cục của hai mẹ con họ.
Sủng ái của đế vương, há có được lâu dài?
Chỉ là không biết bệ hạ mặn nồng với nương nương được bao lâu, ngoài cung có bao nhiêu thiếu nữ mềm mại như hổ rình mồi, chờ ngày được tiến cung?
Đương nhiên Tiết Tĩnh Xu không biết người khác nghĩ gì, nghe hoàng đế muốn tới, nàng phân phó người đến Ngự thiện phòng bảo bọn họ làm thêm món canh vây cá gạch cua mà hoàng thượng thích ăn.