Tân Nhất Lai ở trước mặt Chung thượng thư thì nói rất uy phong lẫm liệt, không chút sợ hãi nào, vừa ra khỏi cửa nha môn lập tức đi tìm nhi tử đến cứu giúp.
Thụy Hòa ở phủ Chiêm Sự làm việc, nói là làm hộ vệ cho Thái Tử, nhưng thực chất là giúp đỡ Cố Văn xử lý chính sự. Hắn tuy tuổi còn nhỏ, hành sự lại cực kỳ có trình tự, rất có năng lực, qua vài ngày liền làm cho trên dưới phủ Chiêm Sự nhìn hắn với con mắt khác, ngay cả đến người ngay thẳng thành thật như Cố Văn cũng ba ngày thì hai ngày khen ngợi hắn, đương nhiên, Cố Văn cũng giao cho hắn nhiều việc hơn, thế nên, mỗi ngày, đến trước khi cửa cung gần khóa một khắc hắn mới trở về.
Tân Nhất Lai ở cửa cung bồi hồi, tóc đã bị nắm rụng mấy sợi mới nhìn thấy Thụy Hòa mệt mỏi đi ra, Tân Nhất Lai bước nhanh đến trước mặt Thụy Hòa, nắm lấy tay hắn, “Lát nữa trở về, về đến nhà liền đi hỏi tổ phụ bài học, hỏi càng nhiều càng tốt.”
Thụy Hòa mệt như sắp chết, hữu khí vô lực mà nói: “Cha, người lại làm cái gì rồi?” Nhưng mấu chốt ở đây là chữ “Lại”.
“Ngươi nói cái gì. Ta còn có thể làm cái gì được chứ, ta vẫn luôn thành thật mà.”
“Vậy vì sao tổ phụ muốn đánh người?”
Tân Nhất Lai tức đến hộc máu, “Ngươi nói bừa cái gì chứ, tổ phụ ngươi khi nào muốn đánh ta.”
“Vậy người tìm con làm lá chắn làm gì?” Thụy Hòa làm ra vẻ con đã sớm biết tất cả, “Người ngày trước không phải chọc giận mẫu thân một hồi, rồi lại tìm đến con. Nhưng mà bây giờ con cũng không thể làm gì rồi, lão nhân gia đã nổi giận, chỉ sợ con cũng bị liên lụy, chứ đừng nói đến việc giúp người cản. Hay là người đem Tấn nhi và Thọ nhi đến. Tổ phụ muốn nổi giận, người liền làm cho hai đứa khóc, tổ phụ sẽ không có cách.”
Tân Nhất Lai lập tức hô to, “Nói có đạo lý, không hổ danh là nhi tử của ta, thật là thông minh quá, kinh thành đệ nhị thông minh.” Người thông minh nhất không cần nói cũng biết là ai.
Thụy Hòa, “…..”
Hai người vừa mới tiến vào phủ, Hoành thúc đã ra đón, sắc mặt phức tạp mà nhìn Tân Nhất Lai, “Đại gia, lão gia kêu người đến thư phòng.”
Tân Nhất Lai run run, cố gắng trấn định nói: “Đã biết, ta lập tức đến ngay.” Dứt lời bàn chân liền hướng về Bích La viện mà chạy, vào phòng không thấy song bào thai, chỉ có Hoàng thị cùng Đại Trân đang ngồi trong phòng nói chuyện.
Hoàng thị thấy mặt hắn đầy chật vật và hoảng sợ, thuận tay đưa ly trà qua, “Chàng vội vàng tìm kiếm cái gì đó, làm như bị chó đuổi không bằng.”
Tân Nhất Lai cầm cái ly uống một ngụm hết, “So với chó đuổi còn đáng sợ hơn! Nhi tử đâu?”
“An nhi không phải cùng chàng trở về hay sao?”
“Ta hỏi chính là Tấn nhi và Thọ nhi.” Vẻ mặt Tân Nhất Lai đưa đám nói: “Lão gia tử kêu ta đi qua, lát nữa phỏng chừng sẽ bị đánh, ôm hai hài tử đi cứu giúp, bằng không hôm nay ta sẽ thảm rồi.”
Hoàng thị buồn cười, lại không thể ở trước mặt Tân Nhất Lai cười ra tiếng, chỉ cố nén cười, mặt nghẹn đến đỏ, “Thật là khéo, sáng nay nhà mẹ đẻ ta cho người sáng đón đi rồi, muốn hai đứa ở bên đó thêm vài hôm.”
Đại Trân đứng bên cạnh khụ một tiếng, “Con đi cùng cha. Tổ phụ rất để ý mặt mũi, sẽ không phát hỏa trước mặt nữ nhi.”
Tân Nhất Lai ngẫm cảm thấy có chút đạo lý, lão gia tử tuy rằng nghiêm khắc, nhưng luôn luôn hướng về hắn, Đại Trân dù sao cũng là cô nương gia, truyền thống Tân gia trước giờ đối xử với nữ nhi luôn luôn nuông chiều, lão gia tử chắc sẽ không ở trước mặt Đại Trân mà phát giận.
“Lát hành sự theo hoàn cảnh.” Tân Nhất Lai thấp giọng dặn dò khuê nữ, “Cha đều dựa vào ngươi hết đó.”
Đại Trân chớp chớp mắt với hắn, “Người cứ yên tâm đi.”
Hai cha con tiến vào phòng, Tân lão gia tử lập tức hiểu được, thổi râu trừng mắt tưởng như nổi giận, banh mặt nói: “Trân nha đầu đi về trước đi, tổ phụ cùng cha ngươi có chính sự muốn nói.”
Đại Trân không hề sợ hãi, lại tiến lên ôm cánh tay lão gia tử: “Gia gia có chuyện gì lát nữa cùng cha con nói không được sao, cháu gái cũng có chuyện quan trọng muốn thỉnh giáo người đó. Người có nhớ lần trước con cùng người nói qua chuyện muốn mở cửa hàng không, con đã tìm được vài nói, nhưng không biết nơi đó có thích hợp hay không. Gia gia kiến thức rộng rãi, cho cháu gái lời khuyên được không? Một chỗ ở thành đông Hưng Bình…”
Tân lão gia tử tuy rằng không quá tình nguyện, nhưng cũng không nói cái gì là mất hứng, Tân Nhất Lai nhân cơ hội này, lén lút trốn đi.
Tới lúc ăn cơm buổi tối, Tân lão gia tử rốt cuộc cũng tóm được Tân Nhất Lai giáo huấn một trận, nhưng cũng không động thủ, một người thường bị mắng như giáo sư Tân, tỏ vẻ bị mắng như thế này chỉ là mưa phùn thoáng qua, không có gì đáng ngại cả.
Nhưng mà, vấn đề của Đại Trân vẫn không giải quyết được, vì chuyện mặt tiền cửa hàng này mà nàng rất đau đầu. Tân lão gia tử tuy rằng học vấn cao, nhưng mà không có chút đầu óc kinh thương nào cả, nếu muốn để ông ấy đưa ra ý kiến, thật sự là chờ đến ngày mai cũng không có. Cũng may, Tân lão gia tử mặc dù trước mặt Tân Nhất Lai rất ngang ngược, nhưng đối với cháu gái cũng rất phóng khoáng, nghe Đại Trân nói muốn mở cửa hàng cũng không giận, còn hứng thú bừng bừng mà ra đưa ra những ý kiến loạn xạ.
Hoàng thị thật ra có thể đưa ra ý kiến, nhưng lại cố tình không chịu nói, nhất định phải xem Đại Trân tự mình giải quyết. Đại Trân nghĩ tới nghĩ lui, quyết định đi tìm “Cố Đại lang” để hỏi ý kiến. Tuy rằng Cố huynh nói việc làm ăn này đều do phía nàng quyết định, nhưng rốt cuộc cũng là đối tác, nên cùng hắn báo một tiếng.
Vì thế, sáng sớm ngày hôm sau, Đại Trân liền đến phủ Võ Anh hầu tìm người, kết quả lại không có, hạ nhân hầu phủ chỉ nói Đại lang không ở trong phòng, hỏi đi đâu vậy thì không nói.
“Không bằng tiểu lang quân chiều lại đến đây?” Thị vệ Cố phủ khách khí mà đề nghị, “Có lẽ buổi chiều Đại lang sẽ trở lại.”
Đại Trân bất đắc dĩ nói, “Nếu như hắn trở lại, ngươi nói hắn đến phủ Tân thái phó ở thành tây tìm ta, nói là đến tìm Tam lang.”
Thị vệ cười khô khốc, “Nhất định, nhất định.” Chờ Đại Trân đi, hắn liền truyền tin này vào trong cung.
“Cố gia tiểu Tam lang a.” Từ Canh lập tức nhớ đến thiếu niên sang sảng hào phóng lại ra vẻ thành thục kia, tâm tình không tự giác mà tốt lên, “Cũng không biết tiệm tạp hóa của hắn mở thế nào rồi?” Hắn xoay xoay cuốn sách trong tay, tùy tiện ném nó sang một bên, “Dù sao cũng không có việc gì, đi xem hắn cũng tốt, rốt cuộc thì cũng có hai vạn lượng.”
Kim Tử