Từ Canh biết chính mình đời trước không phải là một hoàng đế tốt, lên ngôi mười năm cũng không làm được gì giúp ích cho quốc gia, cho nên sau khi trọng sinh bị Tân tiên sinh mắng như chết đi sống lại hắn cũng không hề sinh ra oán hận, nhưng là, Tân tiên sinh có tư cách mắng hắn chỉ trích hắn, còn Triệu Nghiên Nghiên, hoàng hậu của hắn đời trước thì không hề có tư cách.
Không sai, hai người đang đi tới từ hành lang kia có một người là hoàng hậu đời trước cửa Từ Canh – Triệu Nghiên Nghiên, là nữ nhân mà hắn căm ghét nhất trên đời. Từ Long và Tuệ Vương là do lòng tham muốn tranh ngôi vị hoàng đế, Từ Canh tuy rằng hận bọn họ, nhưng cũng không đến mức thất thố, còn Triệu Nghiên Nghiên lại là một con bạch nhãn lang, Từ Canh vừa nhớ lại đã hận đến nghiến răng.
Triệu Nghiên Nghiên là đích nữ phủ Triệu Quốc công, nhưng phụ thân lại chỉ là con thứ, là loại người vô năng, gia tộc cũng gần suy bại, Triệu thị sau khi vào cung, vì nhà mẹ đẻ nàng ta không quá mức khó coi, Từ Canh tự hạ mình mà ban tước cho Triệu phủ, bằng không Triệu gia bọn họ sớm đã thất thế. Triệu Nghiên Nghiên sau khi vào cung, Từ Canh mặc dù không quá mức sủng ái, nhưng cũng không làm việc gì có lỗi với nàng ta, nàng ta sau khi thành hôn không có con, ở hậu cung không được, vẫn là Từ Canh che chở cho nàng ta.
Nhưng cố tình nữ nhân này, không những không cảm ơn, âm thầm cùng người khác tư thông không nói, còn hạ độc trong thức ăn của hắn, làm hại hắn hơn ba mươi mà vẫn không có con, huyết mạch hoàng gia cứ thế mất trong tay hắn, Từ Canh mỗi khi nhắc đến lại tức đến khóe mắt muốn nứt ra, hận không thể ăn tươi nuốt sống nàng ta.
Có lẽ ánh mắt căm phẫn của Từ Canh quá rõ ràng, Triệu Nghiên Nghiên mẫn cảm mà co rúm lại, ánh mắt đảo tới, chính là lúc ánh mắt Từ Canh phóng tới, nàng ta tức khắc hoảng sợ, cuống quít trốn phía sau lưng biểu huynh Tạ Diễm, sợ hãi mà xin giúp đỡ: “Biểu huynh, người kia đáng sợ quá.”
Tạ Diễm lập tức che chở nàng, cau mày cảnh giác trừng mắt Từ Canh, quát: “Nhìn cái gì mà nhìn, mau đem tròng mắt của ngươi khép lại.”
Triệu Nghiên Nghiên hôm nay lén trốn ra khỏi phủ, mặc một thân nam trang, chẳng qua ngày thường nàng rất thích ăn diện, nên không nhìn thấy anh khí của nam tử, lại chẳng có dáng vẻ của nam nhân một chút nào. Tạ Diễm chỉ nghĩ Từ Canh nhìn ra thân phận nữ tử của nàng, trong lòng có chút khẩn trương, sốt ruột, nói chuyện liền có ngữ khí ngang ngạnh.
Từ Canh trong lòng cười lạnh, lập tức muốn tiến lên bóp chết đôi cẩu nam nữ này, tay nắm gắt gao, móng tay cắm sâu vào thịt.
“Ai ya, thật hung dữ nha.” Đại Trân không biết đã đứng ở trước cửa từ lúc nào, chống eo hùng hổ nhìn Tạ Diễm châm chọc, “Vị đại gia này lá gan không nhỏ nha, động hay không động đều phải móc mắt cho ngươi, ngươi thử móc ra cho ta xem! Ngươi không nhìn người ta, làm sao biết người ta đang nhìn mình, hơn nữa, nhìn ngươi thì đã sao? Mở to hai con mắt ra mà nhìn, đường đường là một đại nam nhân, ra đường lại tô son điểm phấn, thắt eo nhỏ? May mà vị huynh trưởng này của ta là người phúc hậu, chẳng qua là thấy hiếm lạ mới nhìn một chút, nếu đổi lại là người khác, chỉ sợ là đã động thủ rồi! Không muốn cho người khác nhìn, vậy để ở nhà mà dưỡng đừng mang ra cửa, bằng không, chậc chậc….”
Ánh mắt nàng lướt một lượt trên người Triệu Nghiên Nghiên, hiển nhiên xem nàng ta là nam sủng của nhà có tiền, hoặc có thể nói, nàng cố ý nói Triệu Nghiên Nghiên là nam sủng. Thẩm mỹ của Đại Trân rất nam tính, nam nhân lên cứng rắn lạnh lùng kiên cường, anh khí bừng bừng, nữ nhi thì nên thiên kiều bá mị, kiều tiếu khả nhân, cho nên, khi nàng đối diện với một tên ẻo lả son phấn đầy mình này thì rất không vui, thậm chí là có chút khinh thường.
Triệu Nghiên Nghiên tức giận đến nỗi mặt trắng bệch, nước mắt vòng quanh, cố nén cho không rơi, giống như hoa lê đái vũ, rất đáng thương, làm cho tâm gan Tạ Diễm đều đau. Cố tình, mồm mép Tạ Diễm không được nhanh nhẹn sắc sảo như Đại Trân, lại nhìn Từ Canh cường tráng hơn hắn, ánh mắt hung ác không giống người tốt, chỉ đành oán hận trừng mắt nhìn lại hai người một cái, ôm Triệu Nghiên Nghiên xuống lầu.
Tuy rằng không thể ăn tươi nuốt sống đôi cẩu nam nữ kia, nhưng có thể làm họ tức như vậy, trong lòng của Từ Canh rất hả dạ, nhìn nhìn Đại Trân, càng thấy tên tiểu quỷ này rất đáng yêu, thật không hổ là nhi tử của Tân tiên sinh.
Trở về phòng,Từ Canh cảm kích nói lời cảm ơn, lại nói: “Nhìn không ra đệ tuổi nhỏ, mồm mép lại lợi hại như vậy.”
Đại Trân không vui mà quét mắt nhìn hắn một cái, “Huynh lớn hơn ta cũng chẳng được bao nhiêu, đừng có làm bộ ngữ khí ông cụ non ấy nữa, nghe đặc biệt khó chịu.” Nàng dừng lại một chút, tròng mắt bỗng nhiên xoay tròn, biểu tình trở lên thần bí, “Nói thật, Cố huynh mới vừa rồi nhìn chằm chằm vào người nọ? Hay là huynh bị cái gì kia….” Đoạn tụ phân đào gì gì đó….
Miếng sườn trong miệng Từ Canh rớt ra, hận không thể hộc máu, “Đệ đệ đệ…. Đừng có nói bừa, ta chính là….” Hắn tức giận đến nỗi không biết nói như thế nào.
Cũng may Đại Trân chỉ là vui đùa một chút, thấy biểu tình của hắn dữ tợn, nhanh chóng chuyển đề tài, “Cố huynh mau dùng cơm trước đi, lát nữa ta cùng huynh nói chuyện về mặt tiền của cửa hàng.”
Từ Canh buông đũa, đẩy đồ ăn trước mặt ra, “Được, không ăn nữa, nghe đệ nói.”
“Đừng a, bàn tiệc của Đắc Ý lâu rất đắt nha.” Đại Trân lấy đũa gắp một con lươn nếm thử, đôi mắt sáng lấp lánh, gật đầu không ngừng, “Thật sự rất ngon, khó trách bán đắt như vậy.” Dứt lời lại gắp thêm một lần nữa, nghiêm túc giống như đang ăn món trân quý vậy.
Từ Canh lần đầu tiên thấy người ăn cơm nghiêm túc như