Ngày mười lăm mỗi tháng, phủ Triệu Quốc công trên dưới đều phải cùng nhau dùng cơm chiều.
Tưởng thị và Triệu Nghiên Nghiên đến có chút muộn, lúc đến trong phòng đã đầy người ngồi. Triệu đại nương tử ngồi bên phải Hồ thái thái, rũ mi mắt, khí độ đoan trang. Triện Nghiên Nghiên nhớ đến sấp vải màu thạch lựu kia, trong lòng tưc giận đến nghẹn lại, cũng không phải là đại phòng sao, đắc ý cái gì, ngày sau nàng ta làm Thái Tử phi rồi, xem nàng chỉnh nàng ta thế nào.
“Sao lại tới muộn như vậy, cả nhà đều chỉ đợi hai người thôi.” Triệu gia nhị gia không vui mà thấp giọng trách móc.
“Chúng ta cũng vừa mới tới không lâu, cũng không chờ bao lâu.” Đại thái thái hòa giải nói, lại nhìn Triệu Nghiên Nghiên ôn nhu nói: “Nghe nói Nhị tiểu thư hôm nay không khỏe, có gọi thái y chưa? Đừng cậy mình tuổi, thân thể của nữ hài tử rất quan trọng đó.”
Tượng thị thấy sắc mặt Triệu Nghiên Nghiên thay đổi, sợ nàng sặc canh, nhanh chóng đoạt lời nói: “Còn không mau ra cảm ơn đại bá nương quan tâm. Nàng nha, cả buổi tối qua xem sách muộn, sáng nay bị cảm lạnh, ở trong phòng cả ngày, lúc này đã tốt rồi.”
“Vậy là tốt.” Đại thái thái cười càng thêm hiền lành, “Cô mẫu ngươi đem một ít vải dệt tặng qua, ta đã bảo Chu gia mang qua cho ngươi, có thích hay không?”
Triệu Nghiên Nghiên cười lạnh, “Đại bá nương chọn, chất nữ sao có thể không thích chứ.” Giọng của nàng đông cứng, trên mặt càng không che dấu một chút không vui nào, Triệu nhị gia thấy thế liền thay đổi sắc mặt, cao giọng quát: “Sao lại nói chuyện với đại bá nương ngươi như thế, có có quy củ hay không. Nương ngươi rốt cuộc giáo dưỡng ngươi như thế nào?”
Tưởng thị vừa nghẹ lại vừa bực, chỉ e ngại các trưởng bối ở đây nên không dám lên tiếng, hung hăng túm lấy Triều Nghiên Nghiên, trầm giọng quát: “Còn không mau xin lỗi đại bá nương?”
“Ta nói cái gì?” Triệu Nghiên Nghiên ủy khuất mà đỏ vành mắt, lã chã chực khóc, “Dù sao thì ta làm cái gì cũng không đúng, nói cái gì cũng sai, ta về sau liền không nói nữa.”
“Ngươi còn ủy khuất?” Triệu nhị gia tức giận đến mức muốn nổ tung, mắt thấy chuẩn bị phát giận, ở trên đầu Quốc Công gia uống trà, “Ngươi im miệng ngay! Buổi tối rồi còn cãi cái gì, chuyện này có to tát gì, một vừa hai phải đem nữ nhi ra mắng mới vui lòng.”
Triệu nhị gia sửng sốt, không hiểu tại sao lão gia tử lại đột nhiên ra mặt. Trong lòng Tưởng thị khẽ động, biết là Quốc Công gia đã nghe được tin tức từ nơi nào, bằng không , cũng không bao giờ hỏi đến chuyện của vãn bối, lại còn đột nhiên giúp đỡ nữ nhi nhà bà. Nghĩ đến đây, trong lòng Tưởng thị tự tin hơn hẳn, trên mặt cũng thật ôn nhu, thuận theo, áy náy nhìn Hồ thái thái: “Đứa nhỏ này hôm nay trong người không khỏe, tính tình đặc biệt hư, vừa mới vì chuyện mấy tấm lụa này mà cùng ta phát giận đó. Tẩu tẩu cũng đừng để trong lòng.”
Hồ thị sắc mặt không đổi, ôn nhu nói: “Náo loạn nửa ngày rồi, nguyên lai là không thích tấm vải đại bá nương đưa cho. Sao không bảo hạ nhân một tiếng, để ta đổi cho nàng là tốt rồi.”
Triệu đai tiểu thư nghe vậy liền khiếp vía thốt: “Ở chỗ ta vẫn còn một sấp màu lam, nếu nhị muội muội thích thì liền đem qua cho muội ấy đi, cũng không phảo đồ vật quý giá gì, nói cái gì mà đổi với không đổi.”
Triệu Nghiên Nghiên hận nhất là bộ dáng làm bộ làm tịch của nàng ta, đang muốn mở miệng châm chọc, thì bị Tưởng thị giật tay áo.
Triệu Nghiên Nghiên khẽ cắn môi, không lên tiếng nữa.
Người một nhà ngồi theo thứ tự, vừa muốn ăn cơm, thì nghe bên ngoài bỗng truyền đến tiếng ầm ỹ. Mọi người đồng thời quay lại nhìn, chỉ thấy mấy hộ vệ trong phủ té lộn nhào mà vọt tới, hoang mang rối loạn mà hô lớn: “Quốc công gia, kinh triệu doãn nha môn đem người tới bao vây phủ, còn muốn vào trong bắt người.”
Toàn phòng cả kinh, Triệu Quốc công giận không thể nén lại vỗ bàn dựng lên: “Tên Lưu Huy này muốn làm gì? Một cái kinh triệu doán nha môn nho nhỏ mà cũng dám tới phủ chúng ta làm loạn, cho rằng lão phu không có biện pháp với hắn sao?” Ông ta vừa nói xong, liên thấy Lưu Huy một thân quan phục đi vào cũng với mười mấy tên khoái bộ bưu hãn, không kiêng nể mà chạy vào trong sân.
“Hay cho cái tên Lưu Huy nhà ngươi, làm gì vậy, ai cho các ngươi lá gan đến phủ Quốc công diễu võ dương oai.”
Lưu Huy căn bản không đem bộ dáng tức giận của Triệu QUốc công vào mắt, vẻ mặt vô cảm xúc, nhìn hắn mà chắp tay, nói: “Quốc Công gia, tại hạ có chức trách mới tới, nếu có gì đắc tội, ngày sau sẽ tới cửa tạ lỗi.” Hắn dừng lại một chút, ánh mắt quét tất cả mọi người trong phòng một vòng, cuối cùng dường lại trên người Triệu đại tiểu thư và Triệu Nghiên Nghiên, “Không biết nhị cô nương trong phủ là vị nào?”
Mọi người Triệu gia đồng loạt nhìn về phía Triệu Nghiên Nghiên, không rõ nàng không ra khỏi đại môn, nhị môn cũng không ra sao lại chọc phải kinh triệu nha môn.
Lưu Huy lập tức hiểu ý, nhìn mấy tên bộ khoái một cái, những tên bổ khoái nhanh chóng tiến lên, bắt Triệu Nghiên Nghiên lôi ra ngoài. Triệu nhị gia sớm sợ đến mức hai chân nhũn ra không nói lên lời, Tưởng thị rốt cuộc cũng là mẹ con tình thâm, dùng sức chạy lên phía trên mà khóc: “Các ngươi vô duyên vô cớ mà bắt người lung tung. Cô nương nhà chúng ta thanh bạch như vậy tại sao có thể bắt vào kinh triệu nha môn, thanh danh của nhị cô nương không phải sẽ bị hủy hoại hay sao. Cha, cầu xin ngài, người không thể để bọn họ bắt nhị cô nương đi như thế được ---“
Triệu Quốc Công nghe vậy tâm khẽ động, do dự, nghĩ nghĩ, vẫn ra mặt nói: “Lưu đại nhân, có thể nói cho tại hạ biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Nhị cô nương dù sao cũng là một cô nương gia, nếu bị các ngươi mang đi, thanh danh cả đời sẽ bị hủy hoại.”
Lưu Huy cười lạnh, “Quốc Công gia trước hết hãy lo lắng cho chính mình đi, sự việc có liên quan đến Thái Tử điện hạ, tội danh mưu sát trữ quân đã được chứng thực, chỉ sợ trong phủ từ trên xuống dưới đều không thoát khỏi.”
Triệu Quốc công lập tức như bị sét đánh, một hơi không tiếp được sự việc, suýt nữa hôn mê. Cả nhà Triệu gia tức khắc rối loạn, tàn nhẫn tát vào mặt một lúc mới tỉnh dậy, lại không nói ra được. Triệu đại gia thấy không thể dựa vào lão gia được, bèn chạy ra hỏi Lưu Huy, “Lưu đại nhân, cái này…..cái này nhất định là có hiểu lầm, nhà chúng ta đối với Đại Lương trung thành tận tâm, tuyệt đối không hai lòng, cho chúng ta