Đại Trân hồi phủ liền đem quyết định ngày hôm nay nói cho Hoàng thị, xong lại cẩn thận hỏi lại: “Nương, ta làm như vậy có phải quá mạo hiểm hay không?”
Hoàng thị vui mừng mà cười rộ lên, “Thật không hổ là cô nương nhà chúng ta, có can đảm.” Nàng không ngờ, Đại Trân còn nhỏ tuổi mà đã suy nghĩ chu toàn như vậy, còn rất có khí phách. Đứa nhỏ này mới bao lớn chứ, mười ba tuổi còn chưa trưởng thành đâu, nếu ở thời hiện đại, sau này sẽ trở thành nữ cường nhân trong giới thương trường, so với nàng còn giỏi hơn.
“Người cảm thấy con làm rất đúng.” Đại Trân nghe được Hoàng thị khen ngợi, lập tức vui như nở hoa, mắt cười cong như hai vầng trăng non, “Con vốn rất lo lắng, sợ mình xúc động quá. Rốt cuộc nhà chúng ta cũng không giàu có, nếu như thất bại phải bồi thường, chỉ sợ là táng gia bại sản, cũng không thiếu những thương nhân muốn động thủ. Ta thấy đại huynh cũng đã lớn tuổi rồi, một hai năm nữa sẽ thành thân, nếu ngay cả đồ cưới cho huynh ấy mà không có, thì ta đúng là tội nhân của Tân gia.”
“Con nghĩ xa quá rồi.” Hoàng thị nhìn khuôn mặt non nót nhưng lại cố làm ra vẻ thương nước thương dân của nàng có chút buồn cười, “Hôn sự của đại huynh còn còn lâu, mắt nhìn của hắn cao, lại rất bắt bẻ, không biết sẽ cưới thiên tiên gì trở về.”
Hai mẹ con nhắc đến hôn sự của Thụy Hòa, lạp tức hưng phấn, Đại Trân nhiều chuyện hỏi: “Đại huynh cũng không còn nhỏ, ngay cả người ái mộ cũng không có? Mẫu thân cũng không chịu hỏi huynh ấy. Nhị biểu huynh so với huynh ấy nhỏ tuổi hơn cũng đã định hôn rồi. Lần trước không phải người đã nói, cô nương nhà Thị lang có ý với đại huynh sao?”
“Aiiiiiii.…” Hoàng thị thở dài mà nói, “Đại huynh con không phải là một cái đầu gỗ mục sao, cũng không có phát hiện ra, cô nương nhà người ta đã chủ động cùng hắn bắt chuyện, hắn còn bày ra vẻ mặt người ta đang nợ hắn cái gì hay sao. Như thế thì làm sao có thể cưới được nương tử, cái khuôn mặt của hắn thì thiên tiên cũng chẳng cần.”
“Đại huynh ngày thường không phải như vậy a.” Đại Trân nghĩ nghĩ, chắc chắn nói, “Chắc chắn là huynh ấy không thích cô nương kia.” Thụy Hòa thông minh lại khéo đưa đẩy, muốn đầu óc có đầu óc, muốn vóc dáng có vóc dáng, lớn lên lại tuấn tú, nếu như muốn lấy lòng người khác, ai cũng không ngăn cản được – hắn chính là nhân vật có thể dỗ Tân lão gia tử có thể vui vẻ đến mặt mày đều nở ra.
Hoàng thị cũng đoán ra, chính là, không thích cô nương này, vậy thì những cô nương khác đâu, nhưng dường như Thụy Hòa không có tâm tư đi nói chuyện yêu đương. Theo lý thuyết, nam hài mưới bảy mười tám tuổi, thường là những thiếu niên có thanh xuân xao động, nhiệt huyết sôi trào, mà nhi tử nàng nhìn mà xem, cứ như một lão cán bộ cấm dục.
Hoàng thị càng nghĩ càng sầu, tâm tình lại thêm phức tạp, rối rắm a, tóc đã bạc mất mấy sợi rồi. Nàng vì cái gì mà buồn, cũng không thể nói cùng người ngoài được.
Đại Trân rót cuộc vẫn còn rất ngây thơ, khờ dại nói: “Đại huynh giờ đang đi theo Thái Tử làm việc, cả ngày đều vội như muốn lấy đi mạng, làm gì có thời gian mà nghĩ đến mấy việc nữ nhi tình trường chứ. Hôn sự của huynh ấy còn phải nhờ mẫu thân nhọc lòng, đi ra ngoài nhiều một chút, xem các cô nương trong phủ khác, chờ đến khi thấy thích hợp, thì kêu đại huynh đi xem một chút biết đâu có thể đúng tâm ý của huynh ấy.”
Hoàng thị đỡ trán một cái, “Chỉ hy vọng như thế đi.”
Tân Thụy Hòa ở phủ Chiêm Sự hồn nhiên không biết đến việc suy nghĩ của Hoàng thị đã đi tới một phương trời khác, một đi không trở lại. Đúng như lời Đại Trân nói, hắn bây giờ vội đến muốn mạng, từ lúc vào phủ Chiêm Sự không có lấy một ngày thanh nhàn, sau khi Cố Văn phát hiện tiểu lang quân này rất đáng tin cậy, liền hận không thể đem hết những việc của hắn cho Thụy Hòa làm, ngay cả Thái Tử điện hạ cũng suốt ngày đem câu “người tài giỏi thường nhiều việc” treo bên miệng, còn làm bộ “ta thực sự rất coi trọng ngươi”, mỗi khi Thụy Hòa muốn thoái thác việc gì đó, Thái Tử điện hạ liền khó xử mà nhìn hắn, “Ai ya, người khác ta không tin nối.”
Thụy Hòa muốn lật bàn, hắn mới mười tám tuổi, mười tám tuổi nha! Một đống thanh niên trai tráng ở phủ Chiêm Sự đang mỏi mắt mong chờ Thái Tử điện hạ giao việc đó, điện hạ lại cố tình chỉ nhìn mỗi mình hắn. Lang quân mười tám tuổi nhà khác vội vàng xem mặt tức phụ, thoải mái ăn tết, hắn lại đáng thương mà chôn mặt trong đám công văn, cuộc đời đau khổ đến mức nào chứ.
Tuy rằng Hoàng thị rất để tâm đến hôn sự của đại nhi tử nhà mình, nhưng là một mẫu thân “Khai sáng”, nàng cũng không hề làm ra chuyện gì đột ngột, chỉ là gần đay xã giao nhiều hơn, nhìn thấy cô nương ôn nhu xinh đẹp nhà ai hai mắt liền phát sáng. Đương nhiên, khi xã giao thì cũng phải mang một chút lễ vật, xà bông thơm trong nhà cứ thế mà quang minh chính đại đi vào hậu trách của các quan to hiển hách phú quý trong thành, yên lặng mà quảng cáo.
Đương nhiên, đây là những chuyện sau này.
Nói đến Thái Tử điện hạ, từ lúc hồi cung khuôn mặt liền trầm lại, không nói một lời, bọn thị vệ nơm nớp lo sợ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.
Vào nội điện, Kim Tử ra hiện cho tất cả các nội thị hầu hạ đi ra ngoài, chỉ triệu mấy hộ vệ vào hỏi chuyện.
“Rốt cuộc chuyện thế nào?” Từ Canh hỏi, âm thanh của hắn rất thấp, biểu tình cũng không giống như hung thần ác sát, nhưng mọi người trong phòng lại cảm thấy đầu gối như nhũn ra, cả người mồ hôi ứa lạnh.
Cũng may Lê Bằng - thị vệ mới điều đến là người từ trong thiên quân vạn mã, trên chiến trường trở về, lá gan to hơn một chút, khom người trả lời: “Thuộc hạ đã tra ra, là hai người đã gặp ở Đắc Ý lâu, một người là nhi tử của Lại bộ viên ngoại thị lang Tạ Diễm, một vị là nhị cô nương của phủ Triệu Quốc công.” Trong lòng hắn thầm mắng hai tên ngu xuẩn kia, tự tìm đường chết, lúc trước chọc Thái Tử điện hạ thì thôi đi, lại dám cả gan trả thù, như này không phải kéo cha mình xuống hay sao? Không nói đến thân phận Thái Tử điện hạ cao quý đến mức nào, chỉ vị đại gia này thôi cũng đã không dễ chọc rồi.
Từ Canh nghe vậy đầu tiên là ngẩn ra, sau đó lại mừng như điên, nháy mắt nhảy cẫng lên không đẻ ý mà làm đổ ghế dựa. Nhưng hắn không để ý nhiều như vậy, lớn tiếng đan xen kinh hỉ hỏi: “Ngươi nói là ai? Tạ Diễm, thế mà lại là hắn?”
Hắn đang suy nghĩ nên dùng lý do gì để chỉnh chết đôi gian phu dâm phụ kia, hai tên ngu xuẩn kia lại tự đem dao mang đến tay hắn, lại còn có thể hắt một chậu nước bẩn lên đầu Tạ gia --- ai bảo Tạ Diễm là dòng bên nhà mẹ đẻ của Tạ quý phi đâu.
Từ Canh thật muốn ngẩng mặt lên trời mà cười to, thật vất vả mới nén lại được, nhưng trên mặt vẫn có nét vui mừng, nói chuyện cũng quên không che giấu, “Cái thứ chó má nhà mi, dám động đến lão tử là người có quyền