Trước khi đi, Từ Canh lại cho gọi Cố lão tam đến.
Cố Hưng so với Cố Văn lớn hơn ba tuổi, tuy đã ba mươi, nhưng tính cách lại không trầm ổn bằng Cố Văn. Cố gia một nhà đều là tướng võ, Cố Hưng mười bảy tuổi liền theo Võ Anh hầu ở bên ngoài đánh giặc, tính tính phóng khoáng, căn bản không thể ở yên trong phủ. Mấy năm nay biên cương yên ổn, Cố Hưng vẫn luôn ở lại kinh thành, cảm thấy bản thân sắp mốc meo tới nơi, nghe nói Từ Canh tìm hắn, Cố Hưng trong lòng rất hưng phấn, có chút nóng lòng muốn thử.
“Thái Tử điện hạ tìm ta có chuyện gì?” Cố Hưng túm lấy Cố Văn, trơ mặt cười hì hì: “Tứ đệ, đệ nói cho ta biết trước có được không?”
Cố Văn cũng đâu có biết, nhưng lại không muốn cho Cố Hưng biết là mình không biết, lạnh mặt: “Có chuyện gì, tam ca đi thì biết.”
Cố Hưng mếu máo, “Tính tình này của tiểu tứ thật không đáng yêu chút nào, không biết tại sao Thái Tử điện hạ có thể chịu được tính tình của đệ nữa.” Vừa mới dứt lời đã bị Cố Văn hưng hăng liếc một cái, đôi mắt còn rất hung ác.
Từ Canh biết tính tình của Cố Hưng, cũng không quanh co lòng vòng, hàn huyên hai câu liền nói: “Hôm nay thỉnh tướng quân đến đây đặc biệt vì có chuyện muốn nhờ.”
Cố Hưng vội vàng trả lời: “Điện hạ có chuyện gì thì cứ phân phó, tuyệt đối đừng nói cái gì mà thỉnh cầu, như vậy chẳng phải chiết sát ta hay sao.”
Từ Canh cười cười, “Là chuyện như này. Con trai độc nhất của Tân thái phó là Tân Nhất Lai vốn ở Tô Châu làm quan, nhưng mà gần đây được điều đến kinh thành, bây giờ đang trên đường tới. Tân Nhất lai ở Tô Châu làm quan kiên quyết tiến thủ, làm không ít việc lợi quốc lợi dân, tự nhiên cũng đắc tội với không ít người, ta sợ trên đường hắn gặp bất trắc, cho nên mới muốn nhờ tướng quân tới hỗ trợ hộ tống họ một chặng đường.”
Cố Hưng nghe vậy có chút ngoài ý muốn, sau đó suy nghĩ cẩn thận. Thái Tử điện hạ chỉ sợ là từ người nào đó biết được tin sẽ có người động thủ với Tân gia đại gia, cho nên mới nhờ tới hắn giúp đỡ. Tân gia đại gia rời kinh đã gần mười năm, ở trong trí nhớ của Cố Hưng đó là một con mọt sách khô khan, không biết có tài đức gì mà đích thân Thái Tử ra tay giúp đỡ, không cần nghĩ, nhất định là nể mặt Tân thái phó.
Thiếu niên tôn sư trọng đạo như thế này, trong triều đinh và nhân gian còn tung tin đồn nói hắn ngạo mạn tự đạị, bất kính sư trưởng, quả thật chính là nói bậy, phát tán lời đồn này nhất định là người có bụng dạ khó lường!
Cố Hưng vốn có tấm lòng trượng nghĩa, hướng Từ Canh chắp lễ, lại vỗ ngực đảm bảo nói: “Chỉ cần điện hạ nói một câu, hạ quan sẽ đem tất cả những người có lòng dạ xấu xa đó bắt lại.”
Từ Canh cười “Ha ha” hai tiếng, lời lẽ chính đáng nói: “Không cần để ý tới mấy lời đồn vô căn cứ ấy, cái gọi là thanh giả tự thanh, các đại thần đều có mắt, sẽ không bị những lời đồn đó ảnh hưởng.” Mẹ nó, nhất định là do lão nhị tâm cơ kỹ nữ truyền bá ra ngoài, tên hỗn đản đó, một năm 365 ngày đều nghĩ cách bôi đen hắn, đừng để hắn tóm được nhược điểm nào, bằng không, hắn thế nào cũng phải lột da tên hỗn đản kia.
Vẻ mặt của Cố Hưng mang đầy kính nể: “Điện hạ quả nhiên lòng dạ rộng lớn, khiêm tốn hơn người.” Trong lòng lại oán trách bệ hạ đem Thái Tử bảo hộ quá tốt, đơn thuần như vậy thì về sau biết phải làm sao.
Sau một hồi hàn huyên, hai bên đều rất vừa lòng. Cố Hưng nắm lấy chặt tay, trong lòng âm thầm thề nhất định phải bảo vệ Thái tử đơn thuần (ngốc nghếch), tuyệt đối không để cho tiểu nhân mưu đồ bất chính có cơ hội gây loạn.
Từ Canh một hồi trở lại trước cửa cung Trường Tín, nội thị Lưu Phúc Lễ nhanh chóng đi chạy ra đón, “Điện hạ ngài đã trở lại rồi, nô tài đợi cả buổi trưa không thấy ngài, lặng lẽ đi hỏi hạ nhân mới biết được hôm nay người xuất cung. Thái Hậu nương nương bên kia hỏi ngài sao hôm nay lại không qua…”
Từ Canh liếc nhìn hắn một cái, hận không thể tát hắn một cái thật đau.
Lưu Phúc Lễ là do Thái Hậu ban tặng, năm nay mười tám tuổi, đi theo Từ Canh đã bốn năm. Hắn rất có đầu óc, lại rất linh hoạt, đời trước Từ Canh xem hắn là tâm phúc, không ngờ rằng hắn đã sớm bị lão nhị mua chuộc --- chính xác mà nói thì hắn chính là quân cờ mà Thái Hậu sắp đặt bên người Từ Canh, năm đó khi cung biến xảy ra chính hắn là người nội ứng ngoại hợp mởi cửa điện Cẩn Thân.
Đúng vậy, trong cung biến đời trước, Thái Hậu cũng góp một phần trong đó, bằng không, lão nhị sau có thể dễ dàng đăng cơ như vậy. Chẳng qua, sau khi hắn đăng cơ không lâu liền cùng con trai ruột của Thái hậu là Tuệ Vương bất hòa, làm cho triều đinh chướng khí mịt mù, Từ Canh vì thế mới có cơ hội phản công. Nếu không phải hắn ngoài ý muốn chết đi, kinh thành sớm nằm trong sự khống chế của hắn.
Thật là thời thế không cùng ta a!
Người đã thay đổi là Từ Canh, nhìn thấy tên phản đồ này chỉ hận không thể lập tức gọi người lôi hắn xuống chém, chẳng qua bây giờ hắn cũng không còn tính tình xúc động hay làm bậy, “Việc nhỏ mà không nhịn được thì việc lớn sẽ bị loạn” nếu Tân tiên sinh biết hắn xúc động như vậy, thế nào cũng muốn đánh vào bàn tay của hắn.
Đương nhiên, Từ Canh cũng không thể cấp cho Lưu Phúc Lễ sắc mặt tốt, lạnh mặt không trả lời hắn, thấp giọng nói với Kim Tử: “Còn ngây ngốc ở đó làm gì, không mau tới đây hầu hạ.”
Kim Tử ngây ngốc mà lên tiếng, nhìn trộm gương mặt tươi cười cứng đờ một cái, nhắm mắt chạy theo phía sau Từ Canh vào phòng.
Lưu Phúc Lễ không hiểu rõ tình huống đang xảy ra, không rõ bản thân đã làm gì chọc giận Từ Canh. Chạng vạng hôm qua vẫn còn rất tốt, hắn chẳng qua là lười biếng mới để Kim Tử thay hắn canh gác một đêm, Thái tử điện hạ không hiểu tại sao lại thay đổi như thế.