Chương 62
Sự quan tâm và săn sóc của Hồng Gia đế làm cho Từ Canh rất cảm động, hắn vốn dĩ cho rằng khi chuyện này bị vạch trần, không nói chỉ có hắn, ngay cả Tân gia cũng không thể thiếu được chịu liên lụy, đặc biệt là tiểu tam lang, nếu như là Hoàng đế khác, chỉ sợ dưới sự giận dữ đã lấy mạng của hắn rồi, cố tình Hồng Gia đế lại không có chút tức giận nào, ngược lại còn dùng hảo ngôn hảo ngữ khuyên nhủ hắn, thậm chí còn không bức bách hắn thành hôn, Từ Canh quả thực cảm động đến rơi nước mắt, vì thế, bệnh của hắn cũng nhanh chóng chuyển biến tốt.
Tuy nói tiểu tam lang không đáp lại, nhưng là, chỉ cần hắn thành tâm kiên trì, nói không chừng tiểu tam lang sẽ cảm động đó.
Triều thần trong triều đình không hiểu được nội tình, một số người trong lòng có quỷ còn cố tình nhân cơ hội hắt nước bẩn lên người Tân Nhất Lai, Tân Nhất Lai tuy rằng không sợ bọn họ, lại cố tình không muốn tranh đấu cùng bọn họ, đơn giản là cáo bệnh ở trong phủ tĩnh dưỡng. Các triều thần đều có đôi mắt lanh lợi, ngoại trừ mấy người xưa nay quan hệ giao hảo tốt với hắn và trên dưới Công Bộ, còn lại đều tránh xa, ngay cả Hoắc gia cũng có người bắt đầu nói xấu, không ngừng có người lên mặt với Hoắc Kỳ. Những lời này truyền đến tai Hoắc đại cô nương, đại cô nương nổi giận đùng đùng, tức khắc tát bảy tám cái vào người hạ nhân, mặc kệ nhị thái thái và tam thái cầu tình như thế nào thậm chí cũng không thèm làm giá.
Kết quả, bọn hạ nhân này vừa mới bị chuyển đi, trong triều lại truyền ra tin tức, Hồng Gia đế không chỉ tự mình hỏi đến bệnh tình của Tân Nhất Lai, mà chiều nay còn tự mình đến phủ thăm bệnh, cho Tân Nhất Lai đủ mặt mũi. Tin tức này vừa truyền ra, lời đồn đãi trong kinh thành lập tức tắt lửa.
Ngay cả Tân Nhất Lai cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra, thật vất vả mà tiễn Hồng Gia đế đi, hai vợ chồng lập tức đóng cửa thảo luận xem rốt cuộc Hồng Gia đế đang làm cái gì.
“Hoàng đế bệ hạ gần đây nói như thế nào ra ngoài là ra ngoài, bản thân ta cũng không hiểu mình đã đắc tội gì với ông, hôm nay lại bày ra bộ mặt quân thần hài hòa, sắc mặt thay đổi thật nhanh.” Tân Nhất Lai nhịn không được phun trào, “Khó trách cố nhân nói gần vua như gần cọp, hoàng đế này cũng quá khó hầu hạ rồi.”
Hoàng thị cũng buồn bực, “Không biết có phải do ta suy nghĩ nhiều hay không, như thế nào luôn cảm thấy bệ hạ hôm nay có chút quái quái.” Không phải nói là đặc biệt tới riêng đây để thăm bệnh sao, đầu tiên là thấy Thụy Hòa, sau đó lại hỏi về mấy hài tử, thậm chí còn bảo người cho gọi Thụy Xương và song bào thai nhi tử đến, khi nói chuyện luôn nhìn chằm chằm vào Thụy Xương, hay là nhìn trúng Thụy Xương làm phò mã? Nhưng mà, dưới gối Hồng Gia đế chỉ có một công chúa bảy tuổi, cùng Thụy Xương kém tuổi không nói, từng mày tuổi cũng quá nhỏ đi. Ngay cả Thái Tử điện hạ còn chưa thành thân, Hồng Gia đế chắc cũng không vội tìm người tương thân cho công chúa chứ.
“Ông ấy nhìn chằm chằm Thụy Xương mấy lần.” Tân Nhất Lai rất khẳng định: “Còn liên tiếp gật đầu.”
“Chàng cũng phát hiện ra.” Hoàng thị lập tức nóng nảy, “Chàng nói không phải hoàng đế ban chỉ tứ hôn cho con chúng ta đến thích thú, lại nghĩ một lần nữa đó chứ. Ta không muốn cho nhị lang làm phò mã đâu, các công chúa không dễ hầu hạ.”
Tân Nhất Lai lắc đầu, “Đừng suy nghĩ vớ vẩn, đại công chúa mới bao lớn, nào có thể định ra sớm như vậy. Ta thấy có thể nhìn hộ nhà khác, đại trưởng công chúa, hoặc là tôn thất…” Hắn nói xong chính mình cũng có cảm giác không tin lắm, bởi vì năm đó khi đăng vị có chút khúc triết, đại trưởng công chúa cùng hoàng đế không có chút thân cận, lấy tính tình của Hồng Gia đế, sao có thể phí tâm mà thay bọn họ nhìn con rể.
Phu thê hai người nghĩ tới nghĩ lui, cũng không nghĩ được ý đồ của hoàng đế ngày hôm nay là gì, bọn họ có nghĩ nát óc cũng không thể nghĩ ra được Hồng Gia đế là thông qua Thụy Xương để coi mặt con dâu tương lai.
“Lớn lên chắc là được.” Trên đường hồi cung, Hồng Gia đế lầm bầm, “Mấy hài tử Tân gia đều lớn lên đoan chính, ánh mắt trong suốt, thoạt nhìn không xấu. Nhưng mà đại cô nương ---“ Ông nhớ tới lúc Đại Trân hồi kinh sau đó lại lăn lộn ra động tĩnh lại không khỏi có chút đau đầu, “Thật là giống cha nàng có thể lăn lộn mọi nơi.”
Lý Như Xương cười nói: “Nếu không sao Thái Tử điện hạ có thể nhìn trúng nàng, tự nhiên cùng mấy cô nương tầm thường không giống nhau.”
“Chỉ sợ tính tình quá lớn, đến lúc đó đại lang không áp được nàng.” Hồng Gia đế bất đắc dĩ mà lắc đầu, trong chốc lát lại dường như nghĩ thoáng, lắc lắc đầu nói: “Trẫm cũng lười quản hắn, có một tức phụ lợi hại, sau lại có thêm một nhạc phụ lợi hại, trẫm thấy hắn về sau một phi tử cũng không dám nạp, liền chờ cho người khác chê cười đi.”
Lý Như Xương tiếp tục cười làm lành, “Theo ý nô tài thấy, Thái Tử điện hạ chỉ sợ còn vui vẻ mà chịu đựng đó.”
Đầu xuân năm sau, thời tiết dần ấm lại, Đại Trân rốt cuộc cũng được Hoàng thị thả ra. Từ Canh cuối cùng cũng gặp được người mình mong ước, tưởng tượng đến lúc được gặp tiểu tam lang, tất cả những gì hậm hực cùng phiền não không cánh mà bay, trước khi ra cửa còn đặc biệt thay một bộ y phục mới, lại sai Kim Tử búi tóc cho hắn một sợi cũng không được loạn.
Đường ở kinh thành và Thiên Tân đều giống được xây dựng bằng xi măng, trong thành càng thêm náo nhiệt, ngày thường cũng giống như họp chợ xe ngựa như nước. Xe ngựa của Từ Canh bị kẹt trên đường một lúc lâu, khi đến Đắc Ý lâu đã muộn hơn mười năm phút, Đại Trân đã chờ ở trong phòng.
Trước khi vào cửa Từ Canh lại sửa lại quần áo, xác định mình hết thảy hoàn mỹ, lúc này mới gõ cửa mà tiến vào.
“Điện hạ ngài tới rồi.” Đại Trân ôm ly trà táo đỏ long nhãn mà lên tiếng đón tiếp Từ Canh, khi bọn họ ngầm gặp mặt thường không chú ý đến tôn ti, Từ Canh cũng rất thích điều này. Nhưng là, một lần đối mặt này lại làm cho Từ Canh sửng sốt một chút, bởi vì tam lang nhìn tựa hồ có chỗ nào không đúng lắm.
Hình như béo lên một chút, không, cũng không tính là béo lên, chỉ là đường cong trên mặt càng thêm nhu hòa, lần trước nhìn thấy giống thiếu niên sống mái bạc, mà bây giờ hắn càng giống… nữ hài tử ôn nhu. Từ Canh không dám tiếp tục nghĩ, nhưng phàm là nam tử, ai cũng không muốn bị người ta nói là giống cô nương, Từ Canh cảm thấy nếu hắn nói câu này ra, tiểu tam lang đảm bảo sẽ tức giận, nói không chừng lại là mấy tháng không chịu gặp hắn.
Nhưng sự ngạc nhiên rõ ràng của hắn vẫn rơi vào mắt của Đại Trân, Đại Trân bất đắc dĩ mà lấy tay nhấc cái ly, oán hận nói: “Mùa đông năm trước bị ốm vài lần, nương ta nhốt ta ở phủ không cho ra ngoài, đến bây giờ còn phải uống thứ quỷ này, ngọt ngọt ngấy ngấy, người cũng béo lên rồi.”
“Đệ sinh bệnh?” Từ Canh lập tức nóng nảy, “Như thế nào lại không nói. Tìm thái y xem bệnh, thái y