Chương 63
Từ Canh nói được thì làm được, qua hai ngày, hắn quả nhiên tìm được cơ hội nói chuyện riêng với Tân Nhất Lai, lại “Lơ đãng” nói đến chuyện tiểu tam lang “hận không thể cưới sớm” ra nói với Tân Nhất Lai, nhắc nhở hắn một phen, lại nói: “Thụy Hòa còn chưa có thành thân đâu, tiểu tam lang cũng đã quá gấp rồi. Nam nhi tốt không phải là trong lòng lúc nào cũng ôm ôn nhu, mà phải mang chí lớn mới đúng.”
Tân Nhất Lai cười ha ha mà gật đầu, nhưng biểu tình trên mặt rõ ràng là không để chuyện này trong lòng, Từ Canh lại không nói được rõ ràng, chỉ có thể nuốt hết bất mãn trong lòng khỏi nói có bao nhiêu nghẹn khuất.
Cùng lúc đó phòng tắm và vệ sinh mới mẻ của Tân gia lan truyền ra ngoài, người nhìn thấy đều nói rất sống động, chưa thấy qua lại không tin, một cái quan phòng thì có thể làm ra dạng gì chứ --- nhưng khách nhân đến Tân gia quả nhiên nhiều lên không ít. Tân thái phó và các triều thần quan hệ không xa không gần, tùy tiện đến cửa có chút hơi đường đột, nhưng phàm là những nhà có kết giao thân mật một chút, ví dụ như phủ Võ Anh Hầu và Hồ tế tửu, cơ hồ lập tức có người đi dò hỏi, ngay cả Hồng Gia đế cũng biết được tin tức, gọi Từ Canh đến hỏi một hồi, về sau miệng và lời ngọc nói Tân Nhất Lai làm cho ông một cái giống như thế.
Đối với Hồng Gia đế Tân Nhất Lai đáp ứng rất sảng khoái, nhưng nếu là người khác thì lại không giống nhau, ví dụ như Võ Anh Hầu tự mình mở miệng, Tân Nhất Lai cũng một ngụm từ chối, “Không được, không làm được.”
Võ Anh Hầu cả giận nói: “Ngươi làm bộ dáng này với lão tử, không phải vì muốn bạc sao, lão tử còn không có chút bạc này sao?”
Tân Nhất Lai buông tay, “Hầu gia, ngài thấy ta là người thiếu bạc sao, cái này quả thật không dễ làm. Muốn bộ dáng, ai cũng làm ra được, mấy thợ thủ công cũng có thể làm ra những thứ giống hệt như vậy, nhưng quan trọng là hệ thống nước --- hệ thống nước, ngài hiểu không?”
Lông mày của Võ Anh Hầu mau chóng nhíu lại thành một hàng rồi, “Cái thứ gì chứ, lão tử nghe không hiểu. Nhà ngươi không phải làm tốt lắm sao, như thế nào tới nhà ta lại không làm được. Thế nào, đây là chướng mắt hầu phủ chúng ta? Ta nói ngươi, đừng nói tên tiểu tử hỗn đản nhà ngươi, ngay cả lão gia tử nhà ngươi ta cũng dám thu thập.”
Tân Nhất Lai rất vô tội, “Vẫn là hầu gia đó, ngài như thế nào lại không chịu nói đạo lý. Ngài biết ta là người thấy tiền là sáng mắt, nếu như thật sự có thể làm, sao có thể đẩy bạc trong tay ra. Ngài cũng đã tới phủ của chúng ta, nói vậy cũng biết nơi này là do Phúc Thân Vương tiền triều để lại, tuy nói là đã hơn trăm năm, phòng cũ sớm đã trùng tu, nhưng đường dẫn nước ở bắc cảnh sơn năm đó vẫn còn, ta cho các thợ thủ công sửa chữa một phen, lúc này mới dẫn được nước đến. Trong phủ ngài bình thường đều là dùng nước giếng, ta sao có bản lĩnh dẫn nước lên.”
Võ Anh Hầu nghe được ngây thơ mờ mịt, nhưng ít nhiều cũng hiểu một chút, “Theo như ngươi nói, nhà của chúng ta thật sự không làm được? Còn những phủ khác thì sao?”
Tân Nhất Lai lắc đầu, “Trong chốc lát ta không thể nghĩ ra biện pháp được, nhưng mà ngài yên tâm, nếu như ta nghĩ ra biện pháp, nhất định sẽ làm cho ngài đầu tiên.” Hắn cũng không phải không nghĩ ra biện pháp, chỉ là quá lười, bây giờ trong nhà đều đang vội chuẩn bị cho hôn sự của Thụy Hòa, hắn sao mà có thời gian đi làm mấy cái này. Hơn nữa, bây giờ phủ bọn họ độc nhất cái này, nói ra nghe thật tốt, lúc Thụy Hòa thành thân nghe cũng có chút mặt mũi, mắt khác đội cưới tức phụ vào rồi hãy nói.
Hắn nói như đinh đóng cọc, Võ Anh Hầu cũng ngượng ngùng miễn cưỡng, dù sao nhà khác cũng không có, cũng sẽ không có người chạy đến trước mặt ông mà khoe khoang, như vậy cũng không có gì là quá đáng lắm.
Võ Anh Hầu còn là dễ nói chuyện, Tuệ Vương bên kia lại rất không vui, quản sự trong phủ chạy đến Tân phủ vài lần cũng không có kết quả, Tuệ Vương giận dữ chạy đến Thái Hậu cáo trạng, “…. Ta là một thân vương đứng đắn mà trong phủ còn không được ưu tiên sao, hắn chỉ là một thị lang nho nhỏ mà trong phủ còn đẹp hơn nhà ta, vậy còn ra thể thống gì nữa.”
Thái Hậu nghe mơ hồ qua chuyện này, nghe vậy cũng không xem là chuyện gì to lớn, “Người ta làm ra đồ vật còn không thể để mình dùng được sao, ngươi đây là đang nói đạo lý gì? Bây giờ già trẻ gái trai của Tân gia đang được sủng ái, cái này cái kia không biết làm cho quốc khố có thêm không biết bao nhiêu bạc, ngươi nếu như vì chuyện nhỏ này mà cùng người ta không nhịn được, cẩn thận triều thần nói ngươi lòng dạ hẹp hòi.”
Tuệ Vương tự nhiên cũng biết đạo lý này, hắn diễn Hiền vương nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được chuyện gì có thể làm chuyện gì không thể làm, chỉ là trong chốc lát bị đè nén, lại nói: “Tân Nhất Lai nói trong phủ ta không có nước chảy nên mới không thể làm phòng tắm, ngài nói với hoàng huynh hộ ta một tiếng, ta cũng dẫn nước từ bắc cảnh sơn qua. Không có đạo lý gì là Tân Nhất Lai có thể dẫn, mà ta lại thể dẫn.”
Thái Hậu lập tức bực, cả giận nói: “Làm bậy! Ngươi thật là càng lớn càng không có đầu óc, loại chuyện này có thể tùy tiện làm xằng bậy sao. Phúc Vương tiền triều vì chuyện dẫn nước này hao tài tốn của, dẫn tới thiên nộ dân oán, ngay cả sử sách cũng ghi một trang, ngươi không lấy đấy làm bài học, ngược lại còn tìm tới chuyện này, không phải cố ý cho nhóm ngự sử nhược điểm sao?”
Tuệ Vương ủy khuất, “Nhi tử chỉ là trong lòng không thoải mái, dựa vào đâu mà một thần tử như hắn còn tốt hơn ta.”Hắn trong lòng thống hận không chỉ có chuyện này, vốn dĩ Thái Tử không biết cố gắng, các triều thần lại khen ngợi hắn, Tuệ Vương cảm thấy chỉ cần Hồng Gia đế băng hà, hắn có rất nhiều cơ hội kéo Từ Canh xuống để chính mình đi lên, nhưng hôm nay thì sao, Từ Canh giống như đột nhiên thay đổi bản thân, không chỉ xử lý chính vụ trong triều một cách thỏa đáng, hơn nữa đối với thúc thúc là hắn cũng không có một chút kính ý, Tuệ Vương luôn