“Phù!”
Có một ông già trong số đó thở dài một hơi nặng nề, nhìn về phía Dạ Cơ.
“Vị này hẳn là tuần phủ khu phía Bắc của Ảnh Môn, Dạ Cơ đại nhân nhỉ? Xin hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, Ảnh Môn của các người lại động dao động kiếm đến trang viên của Sở Thị chúng tôi?’
“Đừng nói là vì sự việc lần trước nhé? Sự việc kia, Trung Thiên Tư đã có kết luận rồi, chẳng lẽ Ảnh Môn các người lại muốn chống đối Trung Thiên Tư…”
“Đừng nói nhảm, chuyện hôm nay, các người không gánh nổi!” Dạ Cơ lạnh giọng ngắt lời đối phương.
“Nể tình các người chỉ là khách khanh của Sở Thị, nếu bây giờ rời đi, có thể giữ lại được tính mạng!”
“Nếu không, sẽ bị coi là cản trở Ảnh Môn truy bắt trọng phạm, chém!”
“Không biết trọng phạm trong lời Dạ Cơ đại nhân là chỉ ai?” Ông già hít sâu một hơi.
“Ông còn ba mươi giây, còn chưa dẫn người tránh ra, thì tự gánh chịu mọi hậu quả!” Dạ Cơ không để ý đến ông ta.
“Ảnh Môn của các người đều vô pháp vô thiên như thế à?” Một ông già khác tức giận lên tiếng: “Tôi không tin các người có thể giết hết vài trăm người chúng tôi ở đây!”
Mặc dù ông ta kiêng dè thế trận của đối phương, nhưng vẫn chưa đủ đến mức khiến ông ta không đánh mà lui.
Hơn nữa, sau lưng ông ta là trang viên Sở Thị, chức trách vẫn còn đó, ông ta cũng không còn cách nào.
Lui lại, thì là chết!
“Ra tay!”
Tổ trưởng Viên Uy của tổ Huyết Vệ số một, Đôn đốc Chu Lãng của Ảnh Môn thủ đô, hai người đồng thời phất tay lên.
“Giết!” Hai trăm binh sĩ đồng thời hô to, tiếng vang ngập trời.
“Soạt!”
Một khắc sau, tất cả đều lao về phía đối phương.
“Cản bọn họ lại!” Một tiếng hô to vang lên từ trong nhóm người phía đối diện, bốn năm trăm người đàn ông cũng giơ đại đao trong tay lên để nghênh tiếp.
“Keng! Keng! Kheng!”
Hiện trường lúc này vang lên từng tiếng kim loại va chạm, bóng người lóe lên liên tiếp, dáng đao tứ tung.
Đối phương mặc dù có năm trăm người, nhưng cũng chỉ là một vài bảo vệ bình thường, người mạnh nhất cũng chỉ là cấp Chiến Tướng, trước mặt đội Huyết Vệ, chỉ có thể xem như sâu kiến.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Không đến hai phút, trên mặt đất đã có rất nhiều người ngã xuống, chân cụt tay đứt, không chết thì cũng tàn tật.
“Các người thật đáng chết!” Ông già lúc trước hét gắt lên.
“Được rồi, đến phiên ông rồi, ra tay đi!” Ánh mắt Dạ Cơ vặn một chút, đao Lãnh Nguyệt chém ra một luồng khí lạnh, giết về phía ông già kia.
“Vậy thì để tôi lãnh giáo cao chiêu của Tuần phủ Ảnh Môn một chút đi!” Đồng tử ông già co rút lại, trong lúc ông ta gầm thét nói chuyện thì thân hình cũng đồng thời lóe lên, đạo dao trong tay ông ta cũng chém ra một luồng khí lạnh, cuốn theo âm thanh xé gió.
“Vụt!”
Chỉ là ông ta hiển nhiên đã đánh giá thấp Dạ Cơ.
Luồng khí lạnh ông ta dùng hết toàn bộ sức lực để chém ra lại bị ta rã như trở bàn tay dưới thế đao của Dạ Cơ, lưỡi đao sắc bén vô cùng tiếp tục đi thẳng vào lồng ngực ông ta.
“Sao… sao lại có thể…”
Ông già ngã xuống đất, gian nan nói ra mấy chữ, ngoẹo đầu một cái, sau đó tắt thở.
“Liều mạng với cô!” Tám chín tên đàn ông cường tráng sau lưng ông già kia đồng thời gào thét lên.
Ngay sau đó, bọn họ đều lao ra, giơ đại đao trong tay lên để đến chào hỏi, tu vi không thấp, năm Chiến Tướng hậu kì, bốn cảnh giới Chiến Thần.
“Quay lại đi, các cậu không phải là đối thủ của họ!” Hai ông già kia đồng thời hô lên.
Chỉ là, vẫn chậm nửa nhịp!
“Muốn chết như thế, tôi thành toàn cho các người!” Hai ông già kia chưa kịp nói xong, Thanh Long đã trầm giọng một câu, bước về phía trước hai bước, chiến đao Huyết Ảnh lại ra khỏi vỏ lần nữa.
“Bịch! Bịch! Bịch!”
Một lưỡi đao sắc bén hình cung ẩn chứa trời long đất lở đi qua, thân thể đã lao đến một nửa của chính tên đàn ông kia đồng thời dừng lại.
Ngay sau đó, từng người ngã xuống đất, từng cái đầu rời khỏi cơ thể mà lăn ra đất, máu phun như suối.
“Ôi!”
Nhìn thấy một màn này, những bảo vệ còn chưa ngã xuống ai nấy cũng mặt mũi đầy vẻ hoảng sợ, run rẩy cả người.
Chỉ với một đao, chín cường giả Chiến Tướng trở lên đều bị chém!
Thế này cũng quá kinh khủng.
“Leng keng! Leng keng! Leng keng!”
Không chút do dự, tất cả những người còn có thể đứng đó, toàn bộ ném hết đại đao trong tay ra, sau đó tan tác như chim muông, chạy trốn ra khắp bốn phương tám hướng.
Bọn họ chỉ là tay