“Huyền Bàn, xem xét vết thương cho các anh em!” Sau đó, Lăng Túc Nhiên cao giọng nói.
Anh đã kiểm tra qua tình trạng của mọi người, hầu hết đều có vết thương nặng nhẹ khác nhau, chỉ có điều may mắn là bị thương ngoài da, không sao cả.
“Đã rõ!” Huyền Bàn đáp lại xong thì lấy ra mấy hộp thuốc, đi tới chỗ binh sĩ.
“Anh… Anh là Đốc soái của nước Hoa Hạ?” Tên trưởng ngục cuối cùng của phe bên kia rốt cục cũng phả ứng được, nhìn Lăng Túc Nhiên run rẩy hỏi.
“Mày mới biết sao?” Bạch Hổ hừ lạnh một tiếng.
Cộp!
Người đàn ông kia không do dự mà quỳ xuống trước mặt Lăng Túc Nhiên, run rẩy nói:
“Xin… Xin Lăng đốc soái tha mạng…”
Không phải do gã muốn sợ, mà là vì uy danh của Lăng đốc soái của Hoa Hạ đã gây rúng động khắp thế giới Ám Vực từ hơn một năm trước.
Gã không ngờ có một ngày mình sẽ đụng phải cường giả trong truyền thuyết, mà nhìn uy lực của một đao lúc nãy thì thực lực của Lăng Túc Nhiên đã cao hơn năm ngoái khá nhiều rồi.
Bản lĩnh này, đừng nói là Luyện Ngục Môn của gã, mà sợ là Ám Vực Thánh điện cũng hiếm có người chống lại được!
Đùng!
Gã còn chưa dứt lời, một luồng kình phong đã gào thét lao khỏi tay Lăng Túc Nhiên, chui vào cơ thể gã.
Cơ thể người đàn ông bay ra ngoài khoảng bảy tám mét rồi đập mạnh xuống đất, kinh mạch toàn thân đứt từng khúc, tu vi mất hết, giống như một đống bùn nhão trên mặt đất.
“Mày… Thật ác độc…”
Gã ta chật vật nói được mấy chữ xong thì ngất đi.
“Đại ca, sao các anh đến đây nhanh vậy, tôi còn tưởng mọi người cần cả tiếng đồng hồ luôn chứ!” Sau đó, Bạch Hổ nhìn về phía Lăng Túc Nhiên, cười một tiếng.
“Cậu còn không biết xấu hổ mà nói thế, không phải là bảo cậu ngăn chặn đối phương là được rồi sao? Cậu như thế này mà gọi là giữ chân hả?” Lăng Túc Nhiên trừng mắt lườm anh ta một cái.
“Đại ca, tôi cũng không ngờ đám chó chết kia lại mai phục ở chỗ này, đợi chúng ta đến nhảy vào bẫy.
” Bạch Hổ gãi đầu nói.
“Đưa tên kia về thẩm vấn xem rốt cuộc ai đứng sau chuyện này.
” Lăng Túc Nhiên chỉ chỉ tên ngục trưởng kia, nói.
Lúc ở Đông Khởi, anh đã cảm thấy hoài nghi, chuyện lần này rất có thể là một mũi tên trúng hai con chim, thông qua việc bắt Thẩm Vượng Đạtq để dẫn dụ người của La Sát Đường ra.
Vừa nãy khi mình đến đây xem xét tình huống, quả nhiên những gì mình phỏng đoán đều là thật.
“Rõ!” Bạch Hổ gật đầu một cái.
“Tham kiến Đốc soái!” Lương Tiến đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên khom người chào.
“Ừm.
” Lăng Túc Nhiên gật đầu đáp, tiếp theo lấy một viên thuốc ra: “Ăn viên thuốc này vào, nó có thể giúp đỡ một chút cho thương tích của anh.
”
“Cảm ơn Đốc soái!” Lương Tiến nhận lấy viên thuốc, lập tức ăn luôn.
“Bái kiến ngài sứ giả!” Huyết La Sát đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên, vốn định quỳ một gối xuống thì lại được luồng kình phong mà Lăng Túc Nhiên quét ra nâng lên.
Trước đó cô ta không biết Lăng Túc Nhiên sẽ đến, vốn đã rơi vào tuyệt vọng, khi nhìn thấy anh thì như được sống lại.
Trong lúc nói chuyện, cô ta còn âm thầm lườm Bạch Hổ.
Cái tên đáng chết này biết ngài sứ giả sẽ tới mà cũng không nói cho mình biết một tiếng, khiến mình suýt nữa đã tự sát.
Khi nào về nhất định phải tính món nợ này với anh ta!
“Cũng không tệ lắm, đã đột phá đến cảnh giới đỉnh phong rồi!” Lăng Túc Nhiên cười cười: “Mau cố gắng, để sớm lên hàng tôn!”
Lúc nói chuyện anh cũng đưa một viên thuốc chữa thương cho cô ta.
Huyết La Sát và Lương Tiến bị nội thương khá nặng, nếu không sớm can thiệp thì sợ sau này sẽ để lại di chứng.
“Cảm ơn ngài sứ giả!” Huyết La Sát nhận viên thuốc xong, trịnh trọng đáp: “La Sát nhất định sẽ không phụ sự kì vọng của ngài sứ giả!”
“Ngự Đường Thẩm Vượng Đạtq tham kiến Lăng đốc soái!” Lúc này, Thẩm Vượng Đạtq đi tới trước mặt Lăng Túc Nhiên, cúi chào thật sâu: “Cảm ơn Lăng đốc soái đã cứu mạng!”
Đây là lời cảm ơn từ sâu tận đáy lòng ông ta nói ra với Lăng Túc Nhiên.
Dù sao ông ta cũng không ngờ rằng Tây Vương lại tự mình ra tay cứu ông ta, đãi ngộ như thế này, sợ là không mấy ai trong nước được hưởng.
Hôm nay nếu như không có Lăng Túc Nhiên thì đừng nói là ông ta, ngay cả đám người Bạch Hổ cũng khó mà qua được, nói như vậy thì ông ta đã là tội nhân rồi.
Vì cứu một mình ông ta mà uổng phí cả trăm mạng người, hiển nhiên là không phải điều ông ta muốn thấy.
“Thẩm Vực chủ khách khí quá rồi, bổn phận của tôi thôi!”