Tần Nhã Khiết cũng rất muốn nổi giận, nhưng cô biết rằng chuyện đã tới nước này, có tức giận cũng chẳng có tác dụng gì.
Đồng thời trong lòng cũng đưa ra một quyết định, quả thực không được, chỉ có thể tự mình đi nhờ người thôi!
Nếu không, sau ngày mai, người nhà của cô càng thêm khó khăn hơn.
“Mẹ nói chuyện chính là lớn tiếng thế đấy, nếu như các con không muốn nghe thì tất cả bịt tai lại hết!” Thẩm Kiều Tam tiếp tục gào lên.
“Kiều Tam, bà đừng như vậy, cho dù không có việc này của Lăng Túc Nhiên, bọn họ cũng sẽ không chiết khấu cổ phần cho chúng ta đâu.
” Tần Doanh Bác hít một hơi thật sâu rồi mới nói.
Sau khi trải qua sự việc tối nay, ban đầu còn có một tia hi vọng đối với nhà họ Tần nhưng giờ đã hoàn toàn mất hết hi vọng rồi!
Ông ấy không ngờ rằng bố của mình lại tuyệt tình tới vậy!
“Ông câm miệng cho tôi!” Sự tức giận của Thẩm Kiều Tam lại lần nữa chuyển lên trên người Tần Doanh Bác.
“Nợ của ông vẫn còn chưa cùng ông tính xong, não của ông có phải là bị cửa kẹp rồi không? Ông dựa vào cái gì mà cho rằng ông có thể lấy được hợp đồng với cao ốc thương mại Đông Khởi hả?”
“Nếu như ông có cái bản lĩnh đó thì cả nhà chúng ta đã sớm không rơi vào bước đường ngày hôm nay rồi!”
“Tôi ban đầu có quen một người ở bộ phận kinh doanh của Đông Khởi, vốn định nhờ anh ta giúp đỡ, ai mà biết anh ta không lâu trước đây chuyển đi rồi.
” Tần Doanh Bác thở dài một hơi.
“Mấy người mà ông quen trước đây, có ai là đáng tin?” Thẩm Kiều Tam đáp lại.
“Lúc ông tốt đẹp nhất thì anh Viễn anh Viễn gọi mãi không biết ngừng, nhưng ông tự xem lại xem, sau khi chúng ta bị đuổi ra khỏi Nhà họ Tần, có mấy ai thật lòng giúp đỡ ông không?”
“Tất cả đều giống như đang trốn ôn thần, ngay cả điện thoại cũng lười nhận cuộc gọi của ông, lẽ nào ông vẫn còn chưa tỉnh ngộ sao!”
“Dì à, dì đừng tức giận nữa, chú ý sức khỏe của mình.
Tin tưởng con, ngày mai nhất định sẽ có tin tốt lành!” Lăng Túc Nhiên mở miệng nói.
“Hơn nữa, con đảm bảo, người nhà họ Tần nhất định sẽ tới cầu xin Nhã Khiết quay trở về trụ sở chính làm việc!”
“Cậu.
.
” Thẩm Kiều Tam tức đến nỗi suýt thì phun ra máu.
“Nếu như ngày mai con không làm được, vậy thì hai mươi phần trăm cổ phần con sẽ tự đền bù tiền cho mọi người.
” Lăng Túc Nhiên tiếp tục nói.
“Hơn nữa, từ nay về sau, con thề sẽ không làm phiền tới cuộc sống của mọi người nữa.
”
“Đây là tự cậu nói đấy nhé!” Sau khi nghe thấy Lăng Túc Nhiên nói vậy, Thẩm Kiều Tam lớn tiếng nói: “Cậu đừng có nuốt lời!”
“Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, con nói được làm được!” Lăng Túc Nhiên trịnh trọng gật đầu.
“Được!” Thẩm Kiều Tam cao giọng đáp lại.
Nửa tiếng sau, Lăng Túc Nhiên đưa cả nhà Tần Trung Thiên về nhà.
Ban đầu anh muốn mời bọn họ đổi một địa điểm khác để ăn cơm, nhưng bọn họ chẳng ai có khẩu vị để ăn uống cả, nên anh đành phải từ bỏ.
Mấy món đồ chơi mà sáng nay mua cho Nhụy Lam, hai người Lục Tần Nam chọn một số đồ chơi bỏ bé tinh xảo đặt trước cửa nhà, mấy món khác đều mang đi hết, trong nhà căn bản không chứa nổi nhiều đồ chơi như vậy.
Sau khi Lăng Túc Nhiên và Nhụy Lam cùng nhau chơi đồ chơi một lúc thì hẹn cô bé ngày mai lại tới chơi với cô bé nữa, sau đó anh tạm biệt mọi người rồi rời đi.
Khoảng hai mươi phút sau, chiếc xe dừng lại tại bãi đậu xe của một khách sạn năm sao, đây là khách sạn mà anh và Lục Tần Nam ở tạm thời.
“Đại ca, kết thúc sớm vậy sao?” Lục Tần Nam bước nhanh về phía anh.
“Tìm nơi nào đó ăn cơm rồi nói chuyện sau!” Lăng Túc Nhiên vừa nói vừa bước vào một nhà hàng bên cạnh khách sạn: “Đúng rồi, gọi điện thoại cho Thẩm Bàn Tử, bảo cậu ấy qua đây cùng ăn cơm.
”
“Ăn cơm?” Lục Tần Nam sửng sốt.
Chuyện gì vậy nè, không phải đi dự tiệc sao? Không phải là cơm còn chưa kịp ăn đã bị đuổi đi rồi đấy chứ?”
“Cậu ăn rồi à?” Lăng Túc Nhiên vừa đi vừa nói: “Vậy thì ăn cùng tôi thêm một bữa nữa.
”
“Hê hê, tôi cũng chưa ăn!” Lục Tần Nam nhếch môi cười rồi lấy điện thoại ra gọi cho Thẩm Quang Khải.
Mười phút sau, hai người ở sảnh nhà hàng chọn một vị trí gần cửa sổ rồi ngồi xuống.
“Đại ca, anh thật sự chưa ăn cơm hả?” Sau khi Lục Tần Nam gọi món xong liền nhìn về phía Lăng Túc Nhiên hỏi.
“Điều này còn có thể giả sao?” Lăng Túc Nhiên trừng mắt nhìn cậu ấy một cái.
Đúng là không biết phân biệt tốt xấu, nhắc đến cái chuyện mà người ta không vui!
“Nhà họ Tần chỉ nhận quà mà không mời cơm sao?” Lục Tần Nam lại cười.
Lăng Túc Nhiên không trả lời cậu ấy, bưng tách trà lên nhấp một ngụm, sau đó kể lại ngắn gọn một lượt