“Thế này đi, tôi cho cậu một cơ hội!” Tào Tùng Quân lại nhả một vòng khói.
“Nếu như cậu có thể đánh gục những người tôi dẫn tới, vậy tôi sẽ lập tức dâng cái tiểu khu kia với giá khá chênh cho cậu bằng hai tay.
”
“Tất nhiên nếu như cậu không đánh gục bọn họ nổi, bọn họ không thu tay lại kịp, lỡ mà có đánh cậu bị thương, vậy tôi cũng không đảm bảo được đâu đấy!”
“Vậy tôi cũng cho ông một cơ hội!” Lăng Túc Nhiên đặt tách trà xuống, nhìn về phía Tào Tùng Quân.
“Sáng mai, ông đến khu nhà một mình, đến từng nhà xin lỗi, sau đó bồi thường tiền, vậy tôi sẽ bỏ qua cho ông.
”
“Ông thấy thế nào?”
“Ha ha ha…” Tào Tùng Quân cười to: “Thú vị đấy, cũng lâu rồi tôi chưa nghe ai dám nói sẽ tha cho lão Tào tôi đây đấy!”
Tào Tùng Quân nói xong thì đứng dậy đến một cái ghế gần đấy ngồi xuống, quơ quơ tay: “Ra tay đi! Giữ lại cái khẩu khí đấy là được!”
Rầm!
Bốn mươi lăm tên đàn ông đi phía sau nghe lệnh, bắt đầu giơ mã tấu trong tay lên, lao về phía hai người Lăng Túc Nhiên.
“Tiếc thật, ông chọn sai rồi.
”
Hô!
Lăng Túc Nhiên còn chưa nói xong, Lục Tần Nam đã đứng dậy, bước ra.
Bang! Bang! Bang!
Chưa đến ba phút, cả bọn đều nằm rạp xuống đất, tên nào cũng co người lại cong vòng như con tôm luộc, đau đớn kêu gào không thôi.
Tách tách!
Tiếng mồ hôi từ trên trán Tào Tùng Quân nhỏ xuống, gương mặt vô cùng kinh sợ.
Đồng thời, cổ tay ông ta run lên, tàn xì gà rơi lên ống quần tây, âm thanh xì xì lại vang lên.
“Cậu… cậu là ai?” Sau khi run tay làm rơi tàn thuốc, ông ta nuốt nước bọt rồi nhìn về phía Lục Tần Nam, giọng nói run rẩy, hỏi cậu.
Ông ta cũng không phải không biết sợ.
Chỉ hơn hai phút mà đánh cho gần năm mươi người ngã rạp xuống đất, tìm khắp thế giới ngầm ở cái đất Đông Khởi này cũng không thể nào được ai mạnh đến cấp bậc này!
Ông ta cũng không phải một thằng ngu, người mạnh đến thế chắc chắn không phải người bình thường!
Trong lòng không khỏi ‘lộp bộp’ một tiếng, hôm nay chẳng lẽ ông ta lại trêu phải người như thế à?”
“Làm sao? Còn muốn gọi người tới không? Tôi có thể đợi ông gọi người!” Đợi Lục Tần Nam quay lại chỗ ngồi, Lăng Túc Nhiên nhìn về phía Tào Tùng Quân, thờ ơ mở miệng hỏi.
Phù!
Tào Tùng Quân thở mạnh một hơi, vội đáp.
“Ôi chàng trai, đánh nhau xong mới thành người quen được, không biết lão Tào tôi đây có thể hèn mọn kết nghĩa anh em với cậu không?”
“Nếu như ông không gọi người, vậy… đi về chuẩn bị tiền đi!” Lăng Túc Nhiên khoát tay: “Nếu sáng mai tôi không thấy ông ở tiểu khu, vậy công ty kia của ông cùng đừng mở cửa nữa!”
“Người anh em, làm việc phải biết chừa lại một đường lui, như vậy ngày sau còn hòa thuận gặp lại, không nên giải quyết mọi việc quá tuyệt tình như vậy, ở cái mảnh đất nhỏ Đông Khởi này…” Tào Tùng Quân hít sâu một hơi rồi thấp giọng, khẽ nói.
“Xem ra ông vẫn còn chưa phục à?” Lăng Túc Nhiên ngắt lời ông ta.
“Vậy thì chớ có dài dòng nữa, mau gọi người đi, tôi cho ông nửa giờ, có thể gọi thêm bao nhiêu người thì cứ gọi!”
Phù!
Taò Đông lại thở mạnh một hơi, cũng đã lâu rồi ông ta không bị người khác coi thường thế này.
Hơi ngừng lại một chút, ánh mắt ông ta trở nên rét lạnh: “Đã như vậy thì như cậu muốn đi!”
Sau khi nói thế thì ông ta lấy điện thoại ra bấm một dãy số, vừa nối máy đã nói một tràng.
“Tôi thấy hai người rất lạ mặt, hẳn không phải người Đông Khởi nhỉ?” Sau khi cúp máy, Tào Tùng Quân lại có thêm hi vọng, quay sang nói với hai người Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam.
“Gọi điện thoại rồi hả?” Lăng Túc Nhiên lại xua tay: “Gọi xong thì cứ chờ đi, đừng có làm phiền bọn tôi dùng bữa!”
Nói xong, Lăng Túc Nhiên nhìn về phía đám người đang đứng đằng xa hóng hớt, gọi to một tiếng: “Nhân viên phục vụ, mang đồ ăn lên!”
“Cuồng ngạo!” Tào Tùng Quân vừa nói, ánh mắt vừa hiện lên một chút lạnh lẽo: “Hi vọng các người có thể kiêu ngạo như vậy mãi!”
Thời gian nhanh chóng trôi đi, nửa giờ trôi qua rất nhanh, vừa đúng lúc hai người vừa ăn no.
Rầm! Rầm! Rầm!
Tiếng bước chân hỗn loạn vang lên từ bên ngoài cánh cửa, sau đó hai nhóm người đi đến.
Tên cầm đầu là một tên đàn ông trạc tuổi trung niên, trạc tuổi với Tào Tùng Quân, dáng người cường tráng, ánh mắt sắc như dao, trên người toát ra một hơi thở tanh tưởi.
Người đến là nhân vật số một trong thế giới ngầm ở Đông Khởi, Bát gia!
Bát gia tên là Viên Bội Thẩm, lúc ông ta còn trẻ, hai tay đều bị chặt đứt một ngón, cho nên người ta gọi ông là Bát gia!
Thực lực của Bát gia bỏ xa cái tên Đoàn Kỳ Trung ở cái thành phố nhỏ xíu Tiêu Châu kia mấy con phố, hoàn toàn không chỉ là một tồn tại hạng nặng.
Theo sát phía sau lưng Viên Bội Thẩm là một ông lão gầy gò, vầng trán cao rộng, đôi mắt