“Tôi cũng biết sơ sơ về chuyện của Tào lão đệ và cậu rồi, tôi đề nghị thế này nhé.
” Viên Bội Thẩm tiếp tục nói.
“Tôi bảo Tào lão đệ bỏ ra mười lăm tỷ mời hai người uống trà, sau đó chúng ta bỏ qua chuyện này đi nhé, không biết ý cậu thế nào?”
“Ha ha nếu như tôi không tính sai thì ông ta đã nuốt hơn ba ngàn tỷ từ khu nhà kia đấy.
”
“Bây giờ ông nói sẽ bảo ông ta bỏ ra mười lăm tỷ, nhiêu đó mà đòi giải quyết xong chuyện này ấy à? Ông nói xem ý tôi thế nào?”
“Ôi người anh em, ra đường thì cứ dĩ hòa vi quý đi mà!” Gương mặt Viên Bội Thẩm hiện lên chút tức giận, ông ta đã hạ bản thân xuống đủ thấp rồi mà dường như Lăng Túc Nhiên vẫn còn chưa chịu nể mặt mũi ông ta.
Đến tượng đất còn biết tức giận chứ nói chi một người đứng trên vị trí cao quý như ông ta chứ!
“Được rồi, tôi không có thời gian để nói nhảm với mấy người!” Giọng điệu Lăng Túc Nhiên trầm xuống.
“Chuyện này ai đứng ra nói chuyện cũng không giúp được gì đâu, nếu như ngày mai ông ta không đến khu nhà đó để bồi thường tiền, công ty kia của ông ta có thể đóng cửa đươc rồi!”
“Còn ông, nếu ông muốn xen vào chuyện này, vậy bảo người của ông ra tay lẹ đi, đánh xong tôi còn phải về nhà ngủ, sáng mai còn phải chơi với con gái tôi nữa!”
“Hừ!” Mọi nhẫn nại của Viên Bội Thẩm cũng đã dùng hết rồi, hơi thở lạnh lẽo trên người ông ta bắt đầu tràn ra.
Tuy rằng ông ta có hơi kiêng kỵ Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam nhưng không có nghĩa là ông ta phải chịu đựng mãi!
Dù nói thế nào thì ông ta vẫn là vua của thế giới ngầm ở Đông Khởi, sao có thể dễ dàng tha thứ cho hai tên nhóc không quen biết này làm càn được.
“Đã vậy thì hãy để tôi xem thử rốt cuộc các người có bản lĩnh gì!” Viên Bội Thẩm nói xong thì quay đầu nhìn ông lão gầy gò sau lưng: “Lão Ưng, phiền ông rồi!”
“Ừm!” Ông lão gầy gò gật đầu rồi bước ra, ánh mắt hiện lên sự tinh anh, ông ta nhìn về phía Lăng Túc Nhiên và Lục Tần Nam.
“Nếu tôi đoán không lầm thì hai người hẳn đều là người trong giới võ lâm nhỉ?”
“Kẻ hèn này xưng Hầu Ưng, chẳng hay hai vị đây tên là gì vậy?”
“Cũng không tệ!” Lăng Túc Nhiên nhìn lướt qua đối phương rồi thờ ơ mở miệng: “Bước nửa bước lên tu vi cấp bậc chiến sư, cũng có thể xem là nhân vật số một đứng đầu Đông Khởi này đấy!”
Cái gọi là người trong giới võ lâm, đương nhiên không phải dạng người tầm thường!
Tu vi võ đạo bắt đầu từ cấp bậc thấp nhất: từ Chiến đồ, tiếp đó là Chiến sĩ, trên chiến sĩ là Chiến sư, trên Chiến sư còn có Chiến tướng, Chiến thần,…
Võ đạo không hề có giới hạn ngừng lại, chỉ có cấp bậc cao chứ không có cấp bậc tối cao!
Mà mỗi một cảnh giới cũng chia ra thành năm cấp bậc: sơ thành, tiểu thành, đại thành, đỉnh phong, viên mãn.
Trong mắt những người bình thường chỉ biết một ít võ thuật thì cùng lắm cũng chỉ có thể tính là Chiến đồ sơ thành mà thôi, riêng đám côn đồ lưu manh còn chả tính là chiến đồ.
Lăng Túc Nhiên vừa nói ông lão kia là võ giả bước nửa bước lên cấp Chiến sư, nói bóng gió thực lực, tu vi đối phương thuộc cấp bậc Chiến sĩ Viên mãn cảnh.
Cấp bậc này cũng khiến Lăng Túc Nhiên cảm thấy hơi ngạc nhiên.
“Hửm?” Hầu Ưng không ngờ Lăng Túc Nhiên vừa liếc mắt đã nhìn ra cấp bậc tu vi của mình, ông ta híp mắt lại.
“Tuy rằng tu vi của ông cũng có thể xem là khá đỉnh đối với người thường đấy, nhưng mà thật ra ông vẫn còn quá yếu, ông cũng hiểu rõ mà, có còn muốn ra tay nữa không đây?” Lăng Túc Nhiên tiếp tục thản nhiên nói.
Stop!
Nghe Lăng Túc Nhiên nói thế, cả đám người Viên Bội Thẩm như một đám ngu ngốc thiểu năng nhìn chằm chằm về phía anh.
Bọn họ đều đã được tận mắt chứng kiến bản lĩnh của lão Ưng, măc dù không dám nói đánh khắp Đông Khởi cũng không có đối thủ, nhưng tuyệt đối có thể xếp vào ba vị trí đầu ở Đông Khởi này.
Kẻ mạnh trong thế giới ngầm cũng không ai có thể trụ nổi qua một chiêu của ông lão này đâu đấy!
Mà bây giờ thì sao, một thằng nhóc còn chưa đến ba mươi tuổi đi đến bảo lão Ưng quá yếu, thật sự là ếch ngồi đáy giếng, dốt đặc cán mai mà.
“Hiếm khi gặp được đồng đạo, vừa hay chúng ta so tài một chút thử xem!” Lão già hít sâu một hơi, nheo mắt bảo: “Xin chỉ giáo!”
Vù! Vù! Vù!
Nói xong, đôi tay ông lão chắp hình cánh ưng, kéo vài đạo tàn ảnh trên không trung rồi lao về phía Lăng Túc Nhiên.
“Vậy mà ông còn không biết tự biết mình nữa à? Nói ông quá yếu vì sao ông lại không tin chứ?” Không đợi Lăng Túc Nhiên ra tay, Lục Tần Nam thản nhiên nói thế rồi tùy ý nâng tay quét một đường gió cuốn.
Nhìn thì như một chưởng tùy ý thôi nhưng lại ẩn chứa một năng lượng cực mạnh trong đó, như tạo ra một cơn lốc xoáy, xé gió chói tai cuốn về phía lão già.
“Hừ!” Lục Tần Nam vừa hành động một cái đã tản hết hơi thở lạnh