Răng rắc! Răng rắc!
Triệu Đức Văn nhíu mày.
Ông ta siết chặt tay, điện thoại ngay lập tức vỡ tan tành rơi xuống đất như một đống sắt vụn.
Ông ta hiểu rất rõ, lần này nhất định Liễu Bội Mai sẽ lành ít dữ nhiều!
Đối với ông ta mà nói, Liễu Bội Mai không chỉ là đồ chơi dưới háng của ông ta.
Không ít tài sản ngoài sổ sách dưới tên của ông ta đều là Liễu Bội Mai xử lý giúp, hơn nữa thủ đoạn mánh khóe cùng mối quan hệ của bà ta đến ông ta cũng phải tán thưởng, bà ta là cánh tay đắc lực của Triệu Đức Văn.
Nhưng giờ thì không còn như vậy nữa rồi!
“Anh Bác, anh em nhà họ Bàng đã đến chưa?” Sau khi Triệu Đức Văn khó khăn thở ra một hơi dài thì hỏi Triệu Anh Bác.
“Đến rồi!” Triệu Anh Bác gật đầu.
“Đến lúc trưa, tôi đã sắp xếp cho hai người họ ở khu nhà sau rồi, để bốn cô em xinh tươi lại phục vụ, vừa ăn chơi thác loạn xong giờ đang nghỉ ngơi trên gác xép.
”
“Đi mời hai người họ qua đây.
” Triệu Đức Văn nói.
“Vâng!” Triệu Anh Bác gật đầu đáp ứng rồi xoay người rời đi.
“Huy Chấn, chừng nào thằng Kiệt về tới nhà?” Triệu Đức Văn hỏi Triệu Huy Chấn “Tôi vừa gọi điện thoại cho thằng bé, chắc là khoảng nửa tiếng nữa.
” Triệu Huy Chấn nói tiếp: “Anh cả yên tâm, thằng bé không chỉ mang về người của Ngự Đường mà còn mời được một vị trưởng quan chiến bộ khu Đông.
”
“Tốt lắm!” Triệu Đức Văn vừa lòng gật đầu.
Sau khi bưng tách trà lên uống một ngụm, Triệu Đức Văn nhìn chằm chằm phía trước nói: “Cho dù là ai đi chăng nữa, nếu đã dám khiêu khích nhà họ Triệu thì tôi nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là không biết trời cao đất dày!”
“Anh cả, chúng ta cứ bị động nín nhịn như thế này thật quá bực mình khó chịu!” Triệu Huy Chấn tiếp lời.
“Đợi thằng Kiệt trở về rồi để nó sử dụng tài nguyên của Ngự Đường, nhất định phải nghĩ cách tìm được đối phương, xử lý tất thảy!”
“Vâng!” Triệu Huy Chấn gật đầu: “Nội trong ba ngày, nhất định sẽ lấy được đầu của hắn!”
Không lâu sau, Triệu Anh Bác dẫn hai người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi tới, khuôn mặt cả hai người đều tròn trịa đầy đặn, dáng người vạm vỡ khỏe mạnh.
“Vất vả cho hai vị rồi!” Triệu Đức Văn tươi cười chào hỏi.
“Chủ nhà khách khí quá!” Hai người nọ đi đến sô pha thoải mái ngồi xuống.
“Không biết lần này mời chúng tôi qua đây là muốn đối phó với kẻ nào?” Lão đại Bàng nhìn Triệu Đức Văn nhẹ nhàng mở lời.
“Có thể khiến cho ngài Triệu đây trả thù lao những ba trăm tỉ, chắc chắn không phải tên tiểu tốt vô danh đâu nhỉ?” Lão nhị Bàng bưng tách trà lên uống một hớp.
“Hai vị, tôi đây cũng không giấu giếm gì, thật ra tôi cũng không biết thông tin cụ thể của đối phương!” Triệu Đức Văn trả lời.
“Tới giờ chỉ biết được là một người trẻ tuổi không đến ba mươi, có bản lĩnh, những thứ khác thì hoàn toàn không biết.
”
“Hả?” Hai anh em họ Bàng khá bất ngờ.
“Chủ nhà Triệu, tôi thấy ông càng sống gan càng nhỏ!” Lão nhị Bàng nói.
“Một thằng nhóc không tiếng tăm tên tuổi mà ông lại dùng số tiền lớn như vậy mời chúng tôi đến.
Ông nhiều tiền quá không có chỗ tiêu à?”
“Người anh em, thằng nhóc đó cũng có chút bản lĩnh đấy, tôi vẫn khuyên hai vị đừng có khinh địch.
” Triệu Đức Văn nhíu mày không vừa lòng nói.
“Ha ha, có thể có bản lĩnh đến đâu cơ chứ?” Lão đại Bàng khinh khỉnh nói.
“Chưa đến ba mươi tuổi à, cứ cho là cậu ta có năng lực trời cho, cộng thêm luyện võ từ trong bụng mẹ thì cùng lắm cũng chỉ là cấp chiến sĩ thôi.
”
“Cụ thể thế nào thì tôi cũng không rõ!” Triệu Đức Văn lắc đầu tiếp tục nói: “Không biết hai vị đây là cấp bậc gì?”
Hừ!
Lão đại Bàng không tiếp lời Triệu Đức Văn, trực tiếp dùng hành động trả lời, giơ tay chém xuống bàn trà gỗ lim trước mặt.
Rắc!
Một góc bàn trà rơi xuống mặt đất giống như vừa bị lưỡi đao sắc bén chém qua, chỗ bị chém bóng loáng có thể soi gương được.
Xuống tay như dao, chém sắt như chém bùn!
Cảnh giới chiến sư?
Ồ!
Thấy một màn này, đám người nhà họ Triệu cứng người, mặt ai cũng lộ rõ vẻ kinh hãi.
Bọn họ chẳng ngờ nổi, hai anh em họ Bàng lại mạnh đến mức này!
Cấp chiến sư đó!
Cả Đông Khởi có