“Hả?” Triệu Đức Văn sửng sốt.
Một lần nữa trong lòng lại xuất hiện dự cảm không tên.
Chẳng lẽ đối phương biết ông đang đợi con trai cả của mình trở về à!
“Thằng nhóc kia, đừng có ngạo mạn.
Cho dù thực lực của các cậu rất mạnh thì ở đây chúng tôi cũng có nhiều người như vậy, tôi không tin là đánh không lại các cậu!”
Lúc này, Triệu Anh Bác hít sâu một hơi rồi trầm giọng hét.
“Thế à?” Lục Tần Nam lạnh giọng đáp lại.
Còn chưa dứt lời, lại một lần nữa giơ tay tạo ra một luồng kình phong càng mạnh hơn, giống như là gió lốc quét về phía đám người kia.
Vù! Vù! Vù!
Một giây sau đã thấy mấy chục người bị hút lên không trung, sau đó một đám người này rơi xuống trên mặt đất, không chết cũng tàn phế!
Trời ạ!
Thấy cảnh tượng như vậy, sắc mặt của mọi người đều hoảng sợ, vô thức lùi về phía sau.
Gặp phải cấp cường giả này thì gần như việc dựa số lượng đã không còn ý nghĩa gì nữa, người ta tát một cái là có thể đánh chết cả một đám người.
“Bây giờ thì sao?” Lăng Túc Nhiên lại một lần nữa lạnh nhạt nói.
“Dừng tay!” Đúng lúc này, giọng nói của một người trẻ tuổi truyền từ cửa của khu nhà vào: “Dám đến nhà họ Triệu của tôi làm càn, tôi lại muốn nhìn xem rốt cuộc là thần thánh phương nào!”
“Kiệt?” Sau khi nghe thấy giọng nói này, ánh mắt sắp rơi vào tuyệt vọng của Triệu Đức Văn phấn chấn trở lại.
Những người khác của nhà họ Triệu cũng giống như là bắt được cọng rơm cứu mạng vậy, trên mặt đồng thời hiện lên một sự vui mừng.
“Đến đúng lúc lắm!” Khoé miệng Lăng Túc Nhiên giương lên, sau khi liếc nhau với Lục Tần Nam, lại quay đầu nhìn qua bên đó.
Một hàng có hai trăm người, phân thành hai nhóm, dẫn đầu chính là một trong hai người.
Người thanh niên khá là giống với Triệu Thế Văn.
Đúng là cậu con trai cả Triệu Minh Kiệt của nhà họ Triệu, kiểu tóc đầu đinh, cơ bắp vạm vỡ, hơi thở sắc bén, trên khuôn mặt tỏ vẻ kiêu căng!
So với tên Triệu Thế Văn ăn chơi trác táng thì cấp bậc tổng thể của Triệu Minh Kiệt rõ ràng là phải cao hơn vài cấp!
Một trăm người đàn ông đi theo sau anh ta, cũng là một vẻ mặt giống như vậy, trên người dường như toát ra một loại sát khí.
Còn tên đàn ông trung niên kia, độ tuổi khoảng dưới năm mươi, ngũ quan đoan chính, dáng người to lớn, toàn thân toát ra một khí thế trên chiến trường.
Một trăm tên đi theo sau ông ta, toàn bộ đều có trang bị, tất cả đều có vẻ mặt nghiêm túc.
“Bố!” Triệu Minh Kiệt dẫn tên đàn ông trung niên kia bước nhanh đến trước mặt Triệu Thế Văn giới thiệu: “Ông ấy chính là chú Tiêu!”
“Xin chào trưởng quan Tiêu!” Triệu Thế Văn bắt tay chào hỏi: “Làm phiền trưởng quan Tiêu rồi!”
“Ông Triệu đừng khách khí!” Người tên là Tiêu Phùng Chí trả lời lại một câu: “Tôi chỉ là đúng lúc đi ngang qua Đông Khởi, cho nên đến đây xem thử.
”
“Bố, chúng ta đợi lát nữa nói sau!” Triệu Minh Kiệt nhìn về phía Lăng Túc Nhiên trầm giọng nói: “Em trai của tôi là do anh ép chết đúng không?”
“Anh có biết vì sao tôi lại chọn hôm nay để tìm đến cửa không?” Lăng Túc Nhiên không trả lời anh ta, lạnh nhạt hỏi lại.
“Hừ! Vấn đề có gì rất quan trọng à?” Vẻ mặt của Triệu Minh Kiệt là một bộ dạng khịt mũi coi thường: “Dám ép chết em trai của tôi, hôm nay cho dù anh có mười cái mạng thì cũng đừng nghĩ có thể sống sót mà đi ra ngoài!”
Cùng lúc nói chuyện, một luồng sát khí toát ra từ trên người anh ta, trong ánh mắt hiện lên hận ý.
“Đương nhiên là quan trọng!” Lăng Túc Nhiên cười nhạt: “Tuy anh không tham gia vào chuyện của năm năm trước kia, nhưng những chuyện mà anh đã làm trong vài năm này cũng đủ cho anh lấy cái chết để tạ tội rồi!”
“Đồ khốn nạn, anh muốn tìm cái chết có phải không, anh biết chúng tôi là ai không hả?” Tên đàn ông mặc đồ đen phía sau Triệu Minh Kiệt tức giận nói.
“Một thằng nhóc ở đâu ra cũng dám nói chuyện như vậy với chấp sự Triệu, tôi thấy anh là chán sống rồi!”
“Người của Ngự Đường của các anh đều là cái loại này à?” Lục Tần Nam lạnh lùng nhìn về phía đối phương nói.
“Hả?” Nghe thấy Lục Tần Nam nói, mắt Triệu Minh Kiệt hơi nhíu lại: “Sao anh biết chúng tôi là người của Ngự Đường?”
“Anh nói thử xem?” Lục Tần Nam nhún vai.
“Khá thú vị đây!” Lông mày của Triệu Minh Kiệt hơi nhăn lại.
“Nếu đã biết thân phận của chúng tôi mà còn dám làm càn như thế này, xem ra các anh chắc là có chút địa vị, nói tên đi!”
“Tên của chúng tôi, anh còn chưa có tư cách được biết!” Lục Tần Nam lạnh nhạt mở miệng.
“Thật là ngạo mạn, vậy để tôi nhìn xem rốt cuộc anh có năng lực gì!”