Lam lão gia không hề chậm trễ, vội vàng mời hai người Trần Hạo Minh vào phòng khách, sai người dâng trà tiếp khách. Ngay cả ngồi cũng không dám mà cung kính đứng bên cạnh sau khi đã hành lễ với hai người Trần Hạo Minh đàng hoàng.
Trần Hạo Minh là người mở lời trước, cũng không hề tỏ ra khách khí gì với Lam lão gia, loại người thế này hắn dự định sau khi xây dựng lại Hạn thành thì cũng sớm loại bỏ. Hắn nói:
- Lam lão gia, ta cùng sư phụ tới đây vốn là để tìm ra nguyên nhân gây hạn hán ở nơi này, đến trước nhà ông thì cảm nhận được tà khí nồng đậm, chứng tỏ yêu vật đã trốn tránh vào trong này nên mới đến vì dân mà trừ hại.
Lam lão gia gật đầu rối rít, gần đây hắn cũng cảm thấy số phận mình đen đủi không chịu được, hết làm ăn bết bát lại đến vụ tăng thuế trùng trùng điệp điệp làm hắn cứ quay như chong chóng. Vì thế mà hắn cũng vâng vâng dạ dạ thỉnh cầu lục công tử nói giúp với sư phụ để trừ tà giúp dân chúng bớt khổ.
Trần Hạo Minh lại chưa làm gì mà cười tà một tiếng:
- Nhưng ngươi biết đấy, Đông Tiên quốc mới thành lập, sư phụ ta tuy là một người sánh ngang với thánh nhân, không cần thứ gì nơi đây nhưng người lại có lòng từ bi, muốn có nhiều tài lực để giúp đỡ dân chúng đói khổ, hơn nữa còn cần rất nhiều thứ để xây dựng lại đất nước, vì thế nếu ngươi muốn ta giúp ngươi thì cũng nên có một chút tấm lòng. Nếu ngươi không đưa cũng không sao, dù sao thì ma quỷ này thấy bọn ta cũng đã trốn thẳng vào nhà này, về sau cũng không dám ra ngoài hại người nữa, chỉ tiếc cho nhà ngươi ah.
Lam lão gia nghe tới đó thì cái mặt nhăn lại như trái khổ qua, gần đây hắn tổn thất khá nhiều nên tài chính cũng không còn nhiều lắm, bây giờ lại có vị lục công tử này tới đây thì đâu khác gì đại diện cho một vị chưởng giáo đâu, chưởng giáo muốn ngươi nộp tiền mà ngươi dám không nộp sao? Hơn nữa lại còn vụ yêu vật bây giờ ếm nhà hắn, không muốn giao tiền cũng không xong.
Nghĩ đến đó, Lam lão gia bèn gọi tên quản gia bên cạnh tới nói vài câu, một lúc sau tên quản gia đã chạy lại mang theo một tập ngân phiếu thật dày:
- Lục công tử, đây là mười vạn lượng bạc trắng, là gần một nửa gia tài của tiểu dân rồi, thêm nữa thì tiểu dân chỉ có đường chết mà thôi.
Trần Hạo Minh cũng hừ lạnh mà “miễn cưỡng” thu nhận mười vạn lượng bạc đó, sau đó thì giả vờ chạy lại cung