Lời hăm dọa của Khổ Trường như búa tạ nện vào lòng của Lam lão gia. Trần Hạo Minh cũng ngạc nhiên, tên này tuy là một người dân đói khổ nhưng lại rõ được cả nhân quả, lại còn nắm được cả tinh túy của việc buôn bán: “buôn rẻ đắt hàng còn hơn bán lẻ tẻ mà lãi lớn”. Đừng nghĩ rằng triết lý này đơn giản nhưng rất nhiều người không thể nắm được nó mà chỉ chăm chăm cái lợi trước mắt, ở trong cái thời đại mà người nghèo là vô học thế này thì lại càng hiếm người nắm được nó.
Khổ Trường cũng không biết những lời cảnh tỉnh thế này lại cứu cả Lam gia một mạng, chính vì hắn đã tỉnh ngộ nên Trần Hạo Minh sau này mới quyết định tha cho nhà hắn.
Khổ Trường cũng không ở lại nữa mà phất tay áo đi ra ngoài, Trần Hạo Minh lại rất là “thông cảm” vỗ vỗ vai của Lam lão gia, nhẹ giọng:
- Lời sư phụ ta ngươi nên nhớ kỹ, đừng để sau này hối hận.
Sau đó cũng mặc kệ Lam lão gia đang máy móc gật gật đầu ở phía sau mà chạy theo “sư phụ”.
Sau khi hai người đã chạy đến góc đường thì không thể nhịn được mà ngó nghiêng bốn phía, móc đống ngân lượng ra ngắm như nhìn thấy tuyệt thế mỹ nữ, miệng cũng cố nén để không cười lên ha hả. Một tên vô sản kiếm được mười vạn lượng bạc sao mà không kích động được chứ. Trần Hạo Minh cũng làm ra một vẻ mặt thèm khát, sau đó lại giả lả hỏi thăm:
- Này, Khổ Trường, lúc nãy ta nghe ngươi nói rất có vẻ cao thâm nha, cái gì mà nhân quả, cái gì mà buôn bán, ta nghe mà cứ tưởng ngươi là một đại sư am hiểu mọi sự trên đời vậy.
Khổ Trường chợt im bặt tiếng cười, khuôn mặt lộ ra vẻ ảm đạm, thương cảm, và có vài phần hồi tưởng. Trần Hạo Minh cũng không cười đùa nữa mà lại chăm chú nhìn biểu hiện của hắn, xem ra những lời lúc nãy không phải là hắn bịa ra mà là hắn học được trong quá khứ, nhưng có vẻ quá khứ của hắn không được tốt đẹp.
- Có muốn nghe một câu chuyện xưa không?
Hôm nay cùng nhau đi lừa đảo một tên ác phú đã làm cho quan hệ của Khổ Trường và Trần Hạo Minh gần hơn rất nhiều. Dù sao thì trong lòng của Khổ Trường thì Trần Hạo Minh cũng chỉ là một kẻ bần cùng, những kẻ bần cùng như họ thì lại rất dễ kéo gần tình cảm với nhau, cố sự của hắn tuy không ai nhắc tới nhưng hầu như mọi người ở khu người nghèo đều biết, cũng không phải bí mật gì.
Trần Hạo Minh gật đầu không hề do dự. Mỗi lần hắn nghe cố sự đều là một câu chuyện đau khổ, hầu hết mọi người kể lại cố sự đều mang theo một biến cố nào đó làm thay đổi cả cuộc đời họ, không hề nghi ngờ là để trở thành một người như hôm nay thì cố sự của Khổ Trường phải là một tấn bi kịch.
Khổ Trường cũng chưa bắt đầu kể ngay mà lại hỏi Trần Hạo Minh:
- Ngươi có từng thắc mắc tên của ta tại sao lại kỳ lạ như vậy không?
Trần Hạo Minh gật gật đầu, hắn cũng thấy tên của Khổ Trường hơi kỳ lạ, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa hỏi đến.
- Tên thật của ta là Khổng Trường,