Mạnh thành chủ nghe thế thì sợ tới mức hồn phi phách tán. Thằng con hắn tuyệt tự nhưng mà vẫn còn sống, chính thành chủ hắn cũng có thể sinh một đứa khác cũng không sao, nhưng nếu tên lục công tử này mà dìm chết cả nhà hắn thì còn hương khói gì nữa? Diệt tộc mất rồi còn đâu.
Lực lượng của cả nhà hắn tuy ở Hạn thành này là số một, có rất nhiều võ đồ và võ sĩ nhưng nếu so với mấy tên “tiên nhân” có thể ngự kiếm phi hành này thì đúng là con kiến cũng không bằng. Người ta chỉ cần phất tay một cái cũng đủ làm cả nhà hắn tan thành tro bụi. Chính vì thế mà Mạnh thành chủ vội vã vác cái bụng ì ạch chạy lại bên Trần Hạo Minh, quỳ xuống dập đầu như lạy tổ tông vậy:
- Lục công tử, ta là đồ chó có mắt như mù, không nhìn thấy thái sơn. Thằng con ta đúng là đồ súc sinh heo chó cũng không bằng, công tử muốn làm gì nó thì làm nhưng việc nó làm không liên quan đến những người vô tội. Mong công tử đặc xá khai ân tha cho mọi người trong Mạnh phủ. Mạnh bàn tử cầu xin người.
Vừa nói hắn vừa dập đầu côm cốp, tên thành chủ này đúng là loại nhát chết. Thằng con hắn phế vật nhưng trước đây còn có thể nối dõi, bây giờ nó đã vô dụng nên lão cũng chẳng nể nang gì mà cho nó đi thẳng. Nhưng nếu nó chết mà kéo cả nhà lão chết theo thì đúng là không thể được, vì thế tốt nhất là đem nó ra chịu hết tội a.
Trần Hạo Minh cũng mặc kệ hắn, có cớ để diệt tên này rồi mà còn bỏ qua thì Trần Hạo Minh nên đổi tên thành Trần Ngu Đần đi. Hắn dứt khoát ra lệnh:
- Mấy ngươi nghe rõ cho ta, tên thành chủ này dám coi trời bằng vung, lại tưởng ta là dân thường nên dám uy hiếp, hành hung với ta. Nếu các ngươi không đến thì ta cũng bỏ mạng rồi. Loại ác bá coi thường mạng người như vậy mà cũng để hắn nắm quyền để làm khổ người khác sao? Nghe lệnh ta, bắt cả nhà hắn lại, tra rõ mọi tội chứng rồi ba ngày sau công bố, chém đầu cả nhà thị chúng.
Trần Hạo Minh lấy lý do là dám mạo phạm hắn để mà điều tra nhưng mọi tội chứng như ác bá coi thường mạng người, lạm quyền hành hung thì lại đều đúng sự thực. Lý do phán xét như thế đưa ra cực kỳ xảo diệu, làm cho cả dân chúng và những tên quý tộc khác cùng thỏa mãn hơn. Nếu mấy tên quý tộc trong lòng có quỷ kia mà thấy hắn đang yên đang lành vạch tội Mạnh thành chủ thì rất có thể sẽ nơm nớp lo sợ, làm loạn thế cục đang tạm thời ổn định của Đông Tiên quốc.
Cái lũ quý tộc ác ôn đó thì trước sau Trần Hạo Minh cũng dẹp, nhưng chưa phải bây giờ, vì nếu bây giờ xử lý thì quý tộc phạm tội thì kể cả những quý tộc có “trong sáng” hơn cũng sẽ trở nên hoảng loạn. Nếu đã loạn thì phải diệt sạch, nhưng diệt sạch rồi thì kiếm đâu ra người làm kinh tế cho hắn. Nên nhớ là người làm kinh tế thì lúc nào quý tộc cũng là lựa chọn tốt nhất vì đào tạo một người nông dân mù chữ lên làm kinh tế thì không biết đến bao giờ mới được nữa.
Trong tiếng hoan hô của mọi người và tiếng gao thét kêu oan yếu ớt của cả nhà Mạnh thành chủ, một sợi dây thừng lớn được dùng một chút pháp thuật trói hơn một trăm người bao gồm cả họ hàng thân thích của Mạnh thành chủ lại. Cái lũ này ngày thường cũng toàn cậy thế ra đường làm ác, tuy chưa đáng tội chết nhưng mà nếu đã muốn giết gà dọa khỉ thì phải làm lớn, cho chúng đi đầu thai kiếp khác thì vừa sạch thiên hạ, vừa không lo hậu họa.
Chuyện các tội chứng của Mạnh thành chủ thì giao cho bốn người kia lo, việc ở đây không còn là của Trần Hạo Minh nữa, hắn quay đầu về một hướng hơi xa xa, mỉm cười thật thân thiện và gật nhẹ đầu.
Trần Hạo Minh đã nhìn thấy Khổ Trường đứng ở đó. Chuyện hôm nay quá lớn, Khổ Trường được người báo lại nhìn thấy Trần Hạo Minh đang gây chuyện với Mạnh công tử nên vô cùng lo lắng, chạy vội tới xem. Nhưng khi tới nơi thì chỉ thấy hắn oai phong lẫm liệt đứng đó, chỉ nói vài câu đã phán xét số mệnh cả nhà của tên Mạnh thành chủ cường thế che trời ở Hạn thành này.
Bất giác trong tâm hắn cảm thấy chua xót, người ta là đại công tử thực sự. Lẽ nào mấy ngày qua cũng chỉ là một hồi chơi đùa với hắn. Một người như Khổ Trường mình đây thì có ý nghĩa gì đối với một người như hắn đâu.
Lắc lắc đầu cười khổ, bóng lưng đơn độc của Khổ Trường dần tan biến vào ánh nắng gay gắt của buổi trưa Hạn thành.
Buổi chiều, Trần Hạo Minh sau khi báo cáo với mấy người con gái xong thì lại cất bước đi tới chỗ của Khổ Trường, trên đường đi, hắn cũng ghé vào một tửu quán gọi mua hai hũ rượu thượng hạng nhất của quán. Làm mấy chuyện như ngửa bài thế này thì cứ trong tình trạng lơ mơ lơ mơ mới là tốt nhất.
Khi Trần Hạo Minh đến, Khổ Trường vẫn tỏ ra không có chuyện gì mà ngồi cười nói với hai đứa em và mọi người xung quanh. Trần Hạo Minh cũng rất tự nhiên nhảy vào cùng nói chuyện, coi như chẳng có chuyện gì, còn đem một bầu rượu ra uống cùng mọi người. Chỉ có vài kẻ nhận ra Trần Hạo Minh lúc trưa nay thì nhìn hắn với ánh mắt hơi hơi kỳ lạ nhưng cũng chưa nói gì cả. Mấy người đó đều đã được Khổ Trường nói trước coi như chưa có chuyện gì xảy ra, hắn cũng muốn xem thái độ của Trần Hạo Minh là thế nào.
Nghĩ lại thì ngày trước Trần Hạo Minh cũng đã từng hỏi hắn về chuyện của “quý nhân” và “cơ hội”, chẳng nhẽ tên kia có ý muốn giúp hắn hay sao? Nghĩ đến đó thì Khổ Trường lại kích động tim đập thình thịch nhưng vẫn cố kiềm chế mình lại. Hắn không muốn hi vọng quá nhiều để rồi lại thất vọng tràn trề.
Sau khi mọi người đã no say, nói chuyện phiếm cũng đã xong, Khổ Trường dỗ hai đứa em đi ngủ rồi nhìn Trần Hạo Minh mỉm cười gượng gạo rồi gật gật đầu. Trần Hạo Minh cũng không nói gì mà giơ hũ rượu còn lại lên trước mặt, rồi hướng mặt ra bên ngoài, theo đó chậm rãi cất bước.
Khổ Trường cũng biết ý mà đi theo, hắn biết đã đến lúc nói chuyện rồi.
Hai người ra đến một mỏm đá khá lớn thì ngồi xuống, Trần Hạo Minh cũng chưa nói ngay mà mở hũ rượu ra nốc một ngụm dài, đưa lại hũ rượu cho Khổ Trường nói:
- Uống, uống cho tình bạn của chúng ta