- Còn về việc những kẻ yêu nước? Quên nó đi vì cả Tiên Linh đại lục này loài người đều có ngoại hình như nhau, nói cùng một ngôn ngữ, phong tục tập quán cũng như nhau thì phân biệt cái quái gì nước này nước khác. Có phân biệt thì chỉ về tư tưởng của họ nhưng đối tượng chúng ta thu phục lại là dân chúng bình thường, những người mà tư tưởng đều tập trung ở việc mưu sinh chứ không phải ở đạo của thánh nhân nào tốt. Hắc hắc.
Trần Hạo Minh nói một tràng dài, Khổ Trường nghe vẫn chưa hiểu hết nhưng hắn cũng nhận ra rằng nắm giữ được lực lượng thương nhân đông đảo trong tay thì sẽ nắm giữ được kinh tế. Kinh tế vượt trội thì đời sống của người dân sẽ vượt trội, từ đó có thể thu hút càng nhiều người đi theo quốc gia mình.
Khổ Trường sau khi hiểu thấu thì càng khâm phục Trần Hạo Minh. Hắn luôn nghĩ các thánh nhân thì luôn cảm ngộ thiên đạo, nâng cao đạo pháp chứ sao mà hiểu về mấy thứ này được. Nhưng Trần Hạo Minh lại phá vỡ tất cả, hắn đâu có biết Trần Hạo Minh không rảnh tìm hiểu ý trời, thời gian cả ngàn năm hắn chỉ toàn đi vào nhân thế tìm hiểu đời sống, kiến thức qua từng thời kỳ nên mấy thứ này cũng chẳng lạ lẫm gì.
Sau khi đã làm một bài giảng sơ bộ cho Khổ Trường, Trần Hạo Minh rời đi, để lại địa chỉ khách điếm cho Khổ Trường, bảo hắn chiều mai đến tìm mình. Trần Hạo Minh cũng nói Khổ Trường không thể cho người khác đi cùng nhưng nếu là hai đứa em của hắn thì có thể làm cho Khổ Trường cảm động tý nữa lại quỳ xuống lần nữa, nhưng nhớ lại mùi vị cỏ non thì hắn lại ngượng ngùng cười hề hề.
Sáng hôm sau, Trần Hạo Minh triệu tập bốn người được Trần Thiên Đức phái đến, thần tình họ ai cũng nghiêm túc lắng nghe, không ai có chút cợt nhả nào. Đùa sao, lời của hắn gần như là lời Trần tôn giả, ai dám cợt nhả.
Bốn người này có bốn nhiệm vụ rât rõ ràng:
Lão giả cầm đầu phụ trách việc quan trọng nhất hiện tại: Phân chia vùng đất khai hoang và quản lý đất đai.
Ba người còn lại phụ trách các nhiệm vụ khác cũng không thể thiếu đó là: dân số, kinh tế, và trị an. Bởi vì trong thời kỳ này, số người đến Hạn thành sẽ tăng mạnh nên mấy vấn đề này là không thể lơ là, phải quản lý thật kỹ.
Bốn người nghe xong thì thấy đều là những việc khá đau đầu, lần này làm còn chặt hơn ở các quốc gia lúc trước nhưng họ vẫn rất tự tin thề sẽ không làm Trần Hạo Minh thất vọng. Thái độ quả quyết này làm Trần Hạo Minh rất hài lòng.
Đến buổi chiều, Trần Hạo Minh cùng ba cô tiên nữ kia đã chuẩn bị xong mọi thứ, thực ra cũng chẳng có gì, chỉ có sắp xếp lại một chút quần áo, mấy món đồ trang điểm mà thôi. Ngoài ra Trần Hạo Minh còn chuẩn bị rất nhiều thức ăn ngon cho Khổ Trường và hai đứa nhỏ. Dù gì đi nữa thì họ cũng là người thường.
Đến khi Khổ Trường đến thì mọi thứ cũng đã xong xuôi, Trần Hạo Minh cung lên tiếng tuyên bố về kinh.
Lần này về kinh, sẽ là sự bắt đầu của thời kỳ phát triển đất nước.
Đoàn người của Trần Hạo Minh gồm bảy người, chia ra đi trên ba cái xe ngựa xa hoa để trở về kinh đô.
Nhẽ ra ban đầu cũng chỉ thuê hai xe nhưng vấn đề là Thủy Linh Vũ chẳng biết phải nghỉ ngơi buổi tối trong xe nào. Nếu nàng không để ý mà ngồi đả tọa luôn ngoài trời thì Trần Hạo Minh cũng không để ý, nhưng vấn đề là hai cô nàng kia lại không để yên, nhất quyết mua thêm một cái xe ngựa nữa cho Thủy Linh Vũ.
Thế là ba chiếc xe ngựa đã được mua, cùng lên đường tạo thành một khung cảnh kỳ lạ: ba chiếc xe ngựa xa hoa nhưng đến một tên tùy tùng cũng không có.
Trần Hạo Minh thực ra cũng định chọn mấy chiếc xe ngựa xa hoa này để cho bọn cướp đường khu vực này lòi mặt ra, tuy lũ cướp chắc chắn không phải đồ ngu, chẳng có mấy tên không cài người của mình ở trong thành, thân phận của Trần Hạo Minh chắc chắn đã biết. Một người như hắn mà đi đường không có tới một tên tùy tùng thì chắc chắn là trong đoàn xe có cao thủ hoặc giả đoàn xe này chỉ là một cái bẫy dành cho người khác.
Nhưng mà tặc khấu cũng có không ít tên ngu xuẩn, dụ bọn chúng ra để hỏi thêm chi tiết bọn lớn hơn rồi diệt sạch, mai này Hạn thành là một nơi quan trọng, để tặc khấu hoành hành thì đúng là không thể chấp nhận được.
Chờ đợi người khác đến xử lý thì thà rằng hắn làm một mẻ cho xong, dù sao cũng không mất nhiều thời gian và công sức, lại tiện đường nữa.
Quả nhiên đến