Không nghĩ tới nữ nhân thường an phận thủ thường này lại dám khiêu khích hắn, ý đồ hại chết Kỉ Khuynh Nhan.
Theo như hắn biết, từ khi Kỉ Khuynh Nhan vào cung tới nay, là Tào Kim Linh thường xuyên đối nghịch với nàng chứ không phải là Tô Nhược Liên.
Kỉ Khuynh Nhan tuy rằng tính tình nôn nóng, lớn mật, nhỏ mọn cộng thêm lòng dạ xảo quyệt, hành động cổ quái, nhưng nếu không chủ động khiêu khích nàng, nàng sẽ không làm gì thương tổn người khác.
Bắt sâu thả vào áo phi tử, cố ý cắt xiêm y của phi tử, hoặc lấy trâm cài tóc ngọc trai của phi tử, cho cứt mèo vào trong cơm của phi tử, đây mới là thủ đoạn của Kỉ Khuynh Nhan, vô cùng nhàm chán mà lại ấu trĩ, nhưng làm người khác thật sự tức giận đến nghiến răng nghiến lợi, lại làm hắn thấy nàng rất đáng yêu.
Cho nên hắn biết Kỉ Khuynh Nhan lúc trước thường ỷ vào thân phận Hoàng hậu của mình mà bắt nạt phi tử hậu cung, hắn cũng chỉ mắt nhắm mắt mở, rất ít khi để ý tới.
Dù sao hậu cung tranh đấu là điều không thể tránh khỏi trong hoàng cung.
Chỉ cần không động đến giới hạn của hắn, hắn chỉ là người đi xem hậu cung phi tử tranh đấu với nhau.
Nhưng nếu vượt qua giới hạn của hắn, hắn sẽ trừng phạt, và thủ đoạn sẽ cực kỳ tàn nhẫn.
“Nói cho trẫm, vì sao ngươi lại làm như vậy?”
Tô Nhược Liên cắn môi, vẫn không nhúc nhích, nàng cố nén nước mắt, là nàng rất yêu nam nhân này.
Nàng từng nghĩ, nam nhân này chẳng những sẽ cho nàng quyền thế địa vị và sủng ái, còn cả đời chỉ có mình nàng, hứa hẹn cùng trời đất.
Kết quả, nam nhân làm cho nàng yêu đến chết đi sống lại này trong lòng lại không có vị trí nào cho nàng.
Nàng yêu Triệu Nguyên Thừa, yêu đến sắp phát điên.
Lần đầu tiên nhìn thấy hắn tuấn mỹ, cả người là khí thế quân giả, nàng chỉ biết linh hồn mình đã không thể kiềm chế mà yêu thương hắn.
Được hắn sủng ái, được hắn quan tâm là những ngày hạnh phúc và vui vẻ.
Nhưng khi bị hắn vứt bỏ, bị hắn quên lãng là những ngày tháng vô cùng đau khổ.
Nàng hận Kỉ Khuynh Nhan, hận nàng độc đế sủng, hận nàng rõ ràng được Triệu Nguyên Thừa cẩn thận đối đãi, vẫn không biết quý trọng suốt ngày đối nghịch hắn.
Nàng ngây thơ nghĩ, chỉ cần Kỉ Khuynh Nhan chết, như vậy tất cả sẽ trở lại như xưa? Cho nên nàng mới làm như vậy.
Nàng biết nếu nói ra điều đó sẽ làm ình thêm đáng thương hơn mà thôi, cho nên đối với sự chất vất của hắn, nàng chỉ cười nhẹ, “Hoàng thượng cần gì phải hỏi vì sao? Nữ nhân ghen tị là không có nguyên do, nếu như Hoàng thượng nhất định muốn biết nguyên nhân, thì cứ coi như thiếp là vì ghen tị với sự thiên vị của người dành cho nàng đi.”
Triệu Nguyên Thừa dùng chuôi quạt nhẹ nhàng nâng cằm nàng lên. Nàng còn trẻ, xinh đẹp, cao quý, làm người ta động tâm, đáng tiếc trong nội tâm lại giấu tâm tư ác độc như vậy..
Hắn thất vọng lắc đầu,“Nói thật ra đi, hậu cung chỉ là một nơi trang trí xa hoa với trẫm mà thôi, trẫm chưa bao giờ nghĩ muốn sủng ái ai, lúc trước trẫm sủng ái ngươi, là vì ngươi đơn thuần hơn những người khác, làm cho trẫm không cảm thấy ngươi tiếp cận trẫm là vì ích lợi.
Còn yêu, trẫm không có cách nào cho được, không tiếp tục sủng ngươi nữa, không phải vì trẫm có mới nới cũ, là vì cho tới bây giờ trẫm chưa từng yêu bất kì nữ nhân nào trong hậu cung cả.
Nếu ngươi cảm thấy trẫm làm như vậy không công bằng, ngươi có thể yêu cầu trẫm cho ngươi rời cung, trẫm sẽ đồng ý, dù ngươi muốn tái hôn với người khác, trẫm sẽ cho ngươi một xe đồ cưới để cho ngươi có lễ cưới thật náo nhiệt. Nhưng là….”
Mắt hắn chợt lạnh lùng, giọng điệu trở nên tàn ác,
“Tô Nhược Liên, trẫm nói cho ngươi, dù Nhan nhi có chết theo mong muốn của ngươi, thì sinh mệnh của ngươi sẽ không vì thế mà thay đổi.”
“Hoàng thượng thật sự vì nàng, chấp nhận mọi lời chỉ trích của mọi người trong thiên hạ?”
Triệu Nguyên Thừa lạnh lùng cười,“Trẫm chỉ là sủng ái một nữ nhân mà thôi, như vậy mà lại bị chỉ trích sao?”
“Hoàng thượng vì nàng, làm chuyện trái với lễ pháp cũng là chuyện thường tình.”
“Ngươi đã hiểu được, vậy ngươi cũng nên biết trẫm trẫm không để ột người nào làm nguy hại đến nàng.”
Hắn thu quạt lại, tuấn nhan đến gần nàng, “Trẫm rất muốn biết, Thiên sơn kì độc ngươi dùng là từ đâu?”
Tô Nhược Liên cụp mắt, thấp giọng nói:“Thiếp thân nguyện nhận mọi trách nhiệm về mình.”
“Hừ! Nhận mọi trách nhiệm? Ngươi che chở ai?”
Triệu Nguyên Thừa cũng không ngốc, cha Tô Nhược Liên cũng chỉ là một Huyện lệnh nho nhỏ, không có nhà mẹ đẻ hiển hách ở đằng sau để dựa vào. Thiên Sơn kì độc tuy rằng không khó lấy, nhưng nữ nhân trong hậu cung muốn có cái này để thực hiện âm mưu, không có chút hỗ trợ thì sẽ không thể có được.
“Thiếp thân nguyện lấy chết đền tội.” Tô Nhược Liên rất kiên quyết.
Hắn lạnh lùng nhìn nàng, đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống nàng, thần thái không hề lo sợ,“Nếu ngươi cho rằng lời nói đáng giá, bí mật trong bụng ngươi, nên cùng mang vào quan tài đi thôi.”
Sử sách Kim Thịnh ghi lại, Liên phi, phi tử từng