Đại tướng quân Triệu Nguyên Duy trấn thủ Nam Cường, mang theo thân tín cùng ba ngàn quân tinh nhuệ, chiếu theo lệnh của Hoàng thượng, chậm rãi về tới kinh thành.
Nói đến Triệu Nguyên Duy, dân chúng Kim Thịnh đối với uy danh của hắn không người không biết, không người không hiểu.
Hắn tuy là Lục hoàng tử, nhưng vì mẫu phi thân phận thấp kém, khi sinh ra tay trái chỉ có bốn ngón nên cũng không được tiên hoàng chú ý yêu thích.
Hắn cùng đương kim thiên tử Triệu Nguyên Thừa giống nhau là hài tử cao số, khi còn bé thường bị huynh đệ tỷ muội cười nhạo vì thiếu hụt của bản thân.
Mà chình điều mà họ gọi là hoạn nạn gặp chân tình.
Cũng bởi vì mẫu phi hai người không có thế lực dựa vào, làm cho số phận bọn họ gặp nhiều hoàn cảnh ngang trái, cho nên hai người vô cùng gần gũi nhau.
Trong hoàng thất, đấu tranh để sống còn vô cùng tàn khốc, Triệu Nguyên Thừa lựa chọn chém giết cùng huyết tinh để củng cố địa vị. Mà Triệu Nguyên Duy kém hắn một tuổi đã sớm sung quân, mười hai tuổi liền dấn thân vào kiếp sống quân trường.
Mà nếu không phải Triệu Nguyên Thừa dùng máu và mồ hôi chính mình, trên vạn người đổi lấy địa vị ngày hôm nay, thì vị trí Đại tướng quân của Triệu Nguyên Duy cũng không được vững chắc như vậy.
Hắn mặc dù chiến công hiển hách, nhưng bối cảnh mẫu tộc không lớn mạnh, nếu muốn đứng vững tại triều đình, có thể nói là ở trong đầm rồng hang hổ.
Dù sao binh quyền cũng không phải mỗi người đều có thể dễ dàng nắm tới tay, cho dù hắn lấy thân phận hoàng tử tòng quân, nhưng Lục hoàng tử xuất thân thấp hèn nên các tướng lĩnh trong quân cũng không muốn đặt quan hệ với hắn, cho đến khi Triệu Nguyên Thừa nên ngôi năm mười sáu tuổi.
Bây giờ hắn giữ chức Đại tướng quân trong quân đội trấn thủ Nam Cường, Nam Cường là một quốc gia ngang tàng bạo ngược, tuy rằng sản vật không phong phú nhưng quân sự cũng có thực lực.
Mà Kim Thịnh cùng Nam Cường là nước láng giềng, nếu Nam Cường đối với Kim Thịnh phát động công kích, Kim Thịnh tuy rằng không đến mức diệt quốc nhưng sẽ là đả kích không nhỏ.
Nguyên nhân chính là như thế, năm đó cùng Thương Việt đánh một trận xong, vì tránh cho Nam Cường thừa dịp Kim Thịnh nghỉ ngơi lấy sức sau trận đại chiến, hắn liền tự động đi Nam Cường trấn thủ.
Quả nhiên, Nam Cường dã tâm bừng bừng, nhiều lần thừa dịp biên phòng canh gác lơi lỏng xâm nhập lãnh thổ Kim Thịnh.
Triệu Nguyên Duy tuy tuổi còn trẻ nhưng kinh nghiệm đánh trận lại có chút phong phú, Nam Cường liên tiếp bị đánh cho hoa rơi nước chảy, liền không dám lộ liễu xâm nhập.
Lần cuối cùng mang binh lẻn vào Kim Thịnh là Tứ hoàng tử Nam Cường, Tứ hoàng tử dã tâm hừng hực lại thích việc lớn hám công to, muốn biểu hiện ở trước mặt phụ vương, kết quả ra trận chưa chiến thắng bản thân đã chết.
Đại Vương Nam Cường vì cứu con mình trở về, không thể không kí một phần hiệp ước không bình đẳng.
Bởi vì thu phục Nam Cường, danh tiếng Triệu Nguyên Duy lại vang vọng toàn bộ Kim Thịnh.
Lần này hắn được Triệu Nguyên Thừa triệu hồi kinh, một mặt là Nam Cường cùng Kim Thịnh thế cục không khẩn trương giống như ngày xưa, về phương diện khác, bởi vì chức vị Trấn quốc Đại tường quân Kim Thịnh vẫn không người đảm nhiệm, Triệu Nguyên Thừa hi vọng hắn trở về đảm nhiệm trọng trách.
Trấn quốc Đại tướng quân nắm giữ quyền lực vô cùng lớn, nếu Triệu Nguyên Thừa đồng ý ủy quyền, một nửa binh quyền vương triều Kim Thịnh đều do Trấn quốc Đại tường quân nắm giữ.
Triệu Nguyên Thừa muốn đem việc này ban cho Triệu Nguyên Duy, dĩ nhiên là không hi vọng binh quyền lọt ra ngoài, mặt khác cũng có thể nhìn ra, hắn đối với đệ đệ mình vẫn rất tin tưởng yêu thương.
Triệu Nguyên Duy lần này quay về kinh, để lại gần mười vạn binh mã ở Nam Cường trấn thủ, mà mang bên người ba ngàn tinh nhuệ, còn lại là tâm phúc hắn dùng thời gian năm năm tự tay bồi dưỡng.
Khi đội ngũ từ từ tiếp cận cửa thành, thân là hoàng đế Triệu Nguyên Thừa mang theo văn võ bá quan ra khỏi thành nghênh đón.
Hai huynh đệ từ trận chiến với Thương Việt đến nay, đã hơn một năm chưa gặp mặt, nay gặp lại, sau khi quân thần hành đại lễ, tự nhiên là một trận hỏi han ân cần, tư thái vui sướng cùng huynh đệ người thường không khác biệt.
Dù sao tiên hoàng dưới gối sinh được chín người con, nay sống sót cũng chỉ còn huynh đệ hai người, hai người không có khả năng không thân mật gần gũi.
Các đại thần cũng không phải ngốc tử, sau khi phát hiện ra điểm ấy cũng không ai có ý kiến phản đối Hoàng thượng phong Triệu Nguyên Duy làm Trấn quốc Đại tướng quân, như vậy thật là chán sống.
Sau nghi thức nghênh đón long trọng, nghỉ ngơi một ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Triệu Nguyên Duy chính thức vào cung diện thánh, nhận phong thưởng.
Hắn còn có thân phận Vương gia, hôm nay lại thêm danh hiệu Trấn quốc Đại tướng quân, thân phận so với lúc trước tôn quý vài phần.
Sau khi nhận đại ấn Trấn quốc Đại tướng quân trong tay Hoàng thượng, hắn cung kính quỳ xuống lạy ba cái, tay nâng đại án về phía Hoàng thượng nói: “Tạ chủ long ân, Ngô hoàng vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế!”
Triệu Nguyên Thừa tự tay nâng hắn dậy: “Tự bây giờ an nguy của Kim Thịnh giao trên tay ngươi.”
“Thần đệ nhất định lấy mạng mình bảo hộ chu toàn.” Nói xong hắn thuận thế đứng dậy, nghiêm trang nói: “Nếu đại ấn giao cho thần đệ, thần đệ sẽ phụ trách sinh mạng hơn mười vạn tướng sĩ cùng tương lai Kim Thịnh. Hoàng thượng, có một việc thần đệ không biết làm sao để nói?”
“Hả, Lục đệ có gì muốn nói với trẫm?”
Chỉ thấy Triệu Nguyên Duy mỉm cười: “Việc này nếu nói ra khỏi miệng khẳng định sẽ đắc tội người lớn quan lớn, nhưng nghĩ cho an nguy quân đội Kim Thịnh, thần đệ cũng không dám giấu diếm.”
Nói song, ánh mắt sắc bén của hắn thẳng tắp bắn về phía cách đó không xa, kẻ đứng đầu bách quan - Tào Thanh Sơn.
“Tào đại nhân, ngươi thân là Tả thừa tướng kiêm Hộ bộ thượng thư, biết rõ lương thảo đưa không đúng lúc sẽ ảnh hưởng đến sĩ khí quân đội, vì sao lúc trước bổn Vương trấn thủ Nam Cường nhiều lần phát sinh việc vận chuyển lương thảo bị trì hoãn?”
Bị điểm danh trước mặt mọi người, sắc mặt Tào Thanh Sơn cứng đờ, trong khoảng thời gian ngắn bị chỉ trích không biết làm sao.
Triệu Nguyên Duy lạnh lùng cười, lời lẽ chính nghĩa chỉ trích: “Không chỉ có thế, lương đưa đến trong quân còn trộn nhiều bùn cát, các tướng sĩ ăn lương thực như thế đều oán hờn khắp nơi.”
“Bổn vương lần này quay