Bưng ly rượu bạch ngọc, Triệu Nguyên Thừa cười cười: “U ác tính không thể để lâu quá, nó nguy hại đến thân thể, đúng lúc đem cắt bỏ là vô cùng tất yếu.”
Hắn cũng không phủ nhận tràng diễn trên đại điện rất tốt, vì phá hủy thế lực Tào Thanh Sơn, hắn đã âm thầm lên kế hoạch rất nhiều năm.
“Thần đệ thực sự bất ngờ, không nghĩ tới Tô Từ Cao là hoàng huynh phái đến làm nội ứng bên người Tào Thanh Sơn, lần này hắn bị tâm phúc mình tín nhiệm nhất bán đứng, nhất định bị đả kích rất lớn.”
“Hắn phạm nhiều sai lầm như vậy, đả kích này vẫn là tiện nghi cho hắn rồi.”
Triệu Nguyên Thừa lạnh lùng cười, đối với Tào Thanh Sơn từ nhiều năm trước hắn đã xem ở trong mắt, ghi tạc trong lòng.
Ngay cả lúc Tào Thanh Sơn cố ý kéo dài thời gian đưa lương thảo đến tiền tuyến, lại che đậy việc Lục đệ đưa tin tới, việc này hắn đều biết được rành mạch.
Sở dĩ mãi lúc này mới tìm Tào Thanh Sơn vấn tội là không nghĩ rút dây động rừng, làm cho hắn có phòng bị, có thể đánh hắn triệt để, không cần phải nhanh như vậy triển khai hành động.
Nếu không phải lén mang Nhan Nhi ra cung, gặp phải đám người Tào Thanh Sơn phái tới ám sát, hắn cũng sẽ không vội vàng triệu Lục đệ hồi kinh cùng hắn diễn tuồng này.
Tóm lại Tào Thanh Sơn ngàn không nên, vạn không nên, chính là đánh chủ ý tới trên đầu của hắn.
Nếu người nọ ác độc như vậy, hắn cũng không cần phải chú ý chi nghị quân thần nhiều năm, trực tiếp đưa hồ ly kia vào Địa ngục.
Nhiều năm tham ô hối lộ như vậy, mua bán chức quan… tội danh đồng thời gia tăng, cũng đủ làm cho Tào Thanh Sơn rơi đầu, mà nghe nói cái người không được việc gì Tào Kim Hạo, từ lúc cha của hắn vào ngục, tin tức rơi vào trong tay Tào phủ, liền dọa thành bùn nhão bất tỉnh nhân sự.
“Hoàng huynh, ngài lần này quyết tâm bỏ tù Tào Thanh Sơn không chỉ có là trừ gian diệt ác đơn giản như vậy chứ?”
Triệu Nguyên Duy gắp đồ ăn, ngẩng đầu tự tiếu phi tiếu liếc huynh trưởng một cái.
“Nghe nói không lâu, ngài cùng hoàng tẩu lén ra cung, gây ra không ít nhiễu loạn …”
“Uh, tưởng ngươi đang ở biên cảnh, nhưng thật ra tin tức thập phần linh thông.”
“Giờ phút này tạm thời không có chiến sự, giải trí lớn nhất của các tướng sĩ chính là thu thập bát quái, chuyện tình hoàng huynh hoàng tẩu trong lúc đó luôn luôn bị nhìn chăm chú, muốn không biết cũng khó.”
Hắn cười hừ một tiếng: “Trẫm cũng không thể trị các ngươi tội nói bừa chuyện của hoàng đế.”
Triệu Nguyên Duy vẻ mặt cợt nhả, đứng dậy vái chào: “Mong rằng hoàng huynh đại nhân đại nghĩa, đừng vì thế mà trách tội mọi người.”
Triệu Nguyên Thừa mặc kệ hắn, khẽ uống rượu, ánh mắt dần dần trầm xuống: “Ngươi có thể vĩnh viễn không thể lý giải được, sinh mạng người quan trọng nhất thiếu chút nữa cùng mình sinh ly tử biệt là cảm giác gì.”
Nếu đời này không được nhìn thấy Kỉ Khuynh Nhan nữa, hắn không biết cuộc sống có còn ý nghĩa gì không .
Có được quyền thế cao nhất thì sao? Một khi trái tim bị đào rỗng, cùng cái xác không hồn có gì khác nhau.
Triệu Nguyên Duy ngẩn người, không nghĩ tới hoàng huynh mình vì một nữ tử lộ ra vẻ mặt như vậy.
Đối với nữ nhân Kỉ Khuynh Nhan này, hắn vô cùng hiểu biết.
Lúc trước thái tử Thương Việt - Thượng Quan Sâm mưu đồ gây rối Kim Thịnh, vì để thuận tiện đánh bại Thương Việt, Triệu Nguyên Duy lấy thân phận nội ứng lẻn vào, cũng rất nhanh lấy sự thông minh tài trí của mình được Kỉ Hằng tín nhiệm, có thể thuận lợi tiến vào triều đình Thương Việt, cùng Triệu Nguyên Thừa trong ngoài phối hợp.
Thời gian làm quan ở Thương Việt, hắn không chỉ một lần cùng hòn ngọc quý trên tay Kỉ Hằng, Kỉ Khuynh Nhan tiếp xúc.
Tuy rằng lớn lên tựa như thiên tiên, nhưng tính cách tinh quái, làm cho người ta đau đầu.
Lúc trước thái tử Thương Việt Thượng Quan Sâm ngày đêm trông mong, muốn nàng sớm trưởng thành, lấy nàng làm vợ.
Không nghĩ tới Thượng Quan Sâm tham lam, chẳng những tự tay hủy đi Thương Việt trăm năm đại quốc, lại một tay đưa thê tử chưa cưới hỏi tới tay hoàng huynh.
Tuy rằng hắn rất xem thường cách làm người đê tiện của Thượng Quan Sâm, thấy Kỉ Khuynh Nhan không phải gả cho đối phương mà cảm thấy cao hứng, nhưng khi hắn nhìn hoàng huynh nhà mình coi như nô lệ, cao hứng phấn chấn chúng tuyên bố với tướng sĩ Kim Thịnh nàng là vật sở hữu của mình thì hắn thực sự vì nàng mà lo lắng.
Hắn biết hoàng huynh nhà mình là một nam nhân bá đạo tàn nhẫn, ở hậu cung nuôi đủ loại mĩ nữ, dù những nữ nhân này hầu hạ thế nào, cũng không thu phục được trái tim đế vương.
Mà tính cách Kỉ Khuynh Nhan thuộc loại chính nhân, kiểu có thù tất báo.
Lúc trước hoàng huynh dùng phương thức như vậy vũ nhục nàng, bức nàng tiến hoàng cung, nha đầu kia không biết sẽ tức giận thành bộ dáng gì nữa.
Nếu nàng không thể thu lại tính tình của bản thân, chọc hoàng huynh tức giận, khả năng chết ở hậu cung chiếm chín phần.
Không nghĩ tới sau khi hoàng huynh đem nàng về hoàng cung, không lâu đã sắc phong nàng làm hậu, tuy rằng chúng thần tử cùng chúng tần phi phản đối, nhưng không ảnh hưởng đến quyết định tùy hứng của Hoàng đế.
Hắn tưởng hoàng huynh thật sự bị mê hoặc, cái tiểu cô nương kia không có việc gì lại đi chọc giận Hoàng đế, hoàng huynh dưới cơn nóng giận, lại hạ chỉ phế đi thân phận Hoàng hậu của nàng.
Trấn thủ tại Nam Cương, hắn thực sự lo lắng cho tiểu muội muội này, chỉ sợ hoàng huynh thực sự tức giận lại muốn mạng nhỏ của nha đầu kia.
Cho nên sau khi nhận được chỉ đòi hắn quay về kinh, hắn đã nghĩ muốn thám thính một chút tình huống của nàng.
Không nghĩ rằng nàng ba bốn lần chọc giận hoàng huynh vẫn rất vui vẻ, cho dù mất danh hiệu Hoàng hậu, vẫn có năng lực đem hậu cung huyên náo gà bay chó sủa.
Nghĩ đến đây Triệu Nguyên Duy không khỏi bật cười, nàng quả nhiên là tiểu ma đầu khó chơi, xem ra, hoàng huynh bá đạo của hắn cũng bị nha đầu kia nhiệt náo khổ không thể tả.
“Trẫm biết ngươi cùng