Sau khi chuyện chính đã xử lý xong,
Nhậm Thái Tuấn liền nhìn Trương Vệ, Trương Vệ liền hiểu ý bước tới cung kính đưa cho Chiêu Dương mấy cái bánh bao.
- Nàng ăn đở bánh bao này, bổn Vương hứa sau này sẽ không bao giờ để nàng phải ăn những thức ăn sơ sài này.
Chiêu Dương vươn tay nhận lấy cái bánh bao, nàng nhìn vào cái bánh bao thịt nóng hổi, trong lòng không hề cảm thấy nó khó ăn chút nào.
Nàng không phải là nữ nhân xuất thân từ danh gia vọng tộc, lúc trước khi nàng chấp hành nhiệm vụ, nhiều lúc chỉ ăn chút ít bánh lạt để đở đói, có bánh bao ăn là đã tốt lắm rồi.
Không nhìn thấy đồ ăn thì thôi một khi đã thấy bụng cô kêu lên ùng ục, cả ngày trời vì muốn trở về Tống Quốc càng sớm càng tốt nên Chiêu Dương không ăn gì, bây giờ mùi thơm của bánh bao thịt nóng hổi khiến Chiêu Dương chỉ muốn nhanh chóng nuốt xuống bụng.
Nàng cắn một miếng, quả thật rất ngon, chắc có lẽ vì đang đói nên cảm thấy bánh bao này là cái bánh bao ngon nhất mà cô từng ăn qua.
Trong lòng cảm thấy thoả mãn vô cùng, nàng chợt nhớ lại Nhậm Thái Tuấn vẫn chưa ăn gì.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Trương Vệ, Chiêu Dương đưa cái bánh bao thơm ngát đến mép môi của Nhậm Thái Tuấn.
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng là nữ nhân đầu tiên, luôn tạo cho hắn sự ngạc nhiên.
Nhậm Thái Tuấn không có tâm trạng để ăn, nhưng nhìn vào vẻ mặt mong chờ của nàng, hắn không nở khiến nàng thất vọng.
Nhậm Thái Tuấn há miệng cắn một miếng, trong miệng cảm giác ngọt ngào chưa từng có.
Hắn cố nuốt xuống miếng bánh trong miệng, nhìn nàng lắc đầu ý bảo hắn không muốn ăn nữa.
Nàng biết trong lòng hắn không được vui nên ăn gì cũng chẳng ngon.
Nàng thấy vậy nên không muốn ép buộc hắn, nàng ngồi xuống miếng vải cũ kỹ dưới mặt đất, cắn từng miếng một cố ăn cho hết.
Vừa rồi nàng còn ngon miệng nhưng nhìn thấy hắn không vui, nàng cũng cảm thấy không vui theo.
Nhậm Thái Tuấn trong lòng bực bội nên cảm thấy trong miếu hoang này ngộp ngạt vô cùng, hắn bước ra ngoài hít thở không khí trông lành.
Gương trầm tư, ánh mắt hiện lên sự phiền muộn nhìn về phía thành trì.
Chiêu Dương bước ra ngoài nhìn thấy Nhậm Thái Tuấn đang oai nghiêm đứng đó, với vẻ mặt nghiêm túc thần thái thận trọng.
Nàng bước nhẹ nhàng đến bên cạnh hắn, bàn tay nhỏ bé vươn tới nắm chặt tay hắn.
Nhậm Thái Tuấn xoay mặt nhìn nàng, hắn thở dài.
- Hazzzzzzz
Nàng biết thật sự trong lòng bổn Vương muốn gì không?
Chiêu Dương không nói gì, chỉ lặng lẽ đứng bên cạnh lắng nghe tâm sự của hắn.
- Từ nhỏ bổn Vương đã có một nguyện vọng, đó chính là dùng hết khả năng của mình để bảo vệ và che chở thần dân của Tống Quốc, khiến Tống Quốc trở thành một cường quốc, không bị người khác hà hiếp.
Cho nên dù bổn Vương biết Hoàng thượng bất tài chỉ nghe theo lời nịnh hót của gian thần, bổn Vương cũng không quan tâm.
Bổn Vương chỉ biết, mình làm việc gì cũng đừng nên thẹn với lương tâm trời đất.
Càng nghe Nhậm Thái Tuấn nói, Chiêu Dương càng hiểu lòng hắn nhiều hơn.
Lúc trước khi nàng đọc sách lịch sử, nàng chỉ biết Nhậm Thái Tuấn là một vị vua thông minh sáng suốt, vì sự anh minh của hắn đã khiến thiên hạ thái bình.
Nhưng nàng thật sự không biết hắn lại có lòng trắc ẩn, còn quan tâm đến người khác.
Bàn tay nhỏ bé của nàng nắm chặt tay hắn hơn, nàng đã chọn đúng phu quân.
Trong lúc hai người còn đang hưởng thụ sự yên tĩnh, từ đâu xông vào một đám hắc y, nửa gương mặt được che bởi miếng vải màu đen, họ nhanh chóng bao vây Nhậm Thái Tuấn và nàng.
Chiêu Dương chuẩn bị sẳn tư thế để chiến đấu, nàng sẽ không nhân từ với bất kỳ người nào muốn làm hại đến Nhậm Thái Tuấn.
Trước ánh mắt kinh ngạc của Chiêu Dương, đám hắc y từng người một, lần lượt quỳ xuống mặt đất.
- Tướng Quân!
Lúc này Chiêu Dương mới biết họ là người của Nhậm Thái Tuấn, Nhậm Thái Tuấn khoác tay ý bảo bọn họ bình thân.
- Kế hoạch tiến hành đến đâu?
Nhậm Thái Tuấn lạnh giọng hỏi.
Một tên hắc y bước tới vươn tay tháo miếng vải che mặt của hắn xuống, cung kính nhìn Nhậm Thái Tuấn và nàng.
- Tướng Quân yên tâm, mọi việc đều nằm trong kế hoạch của ngài.
Nghe tên hắc y nói vậy Nhậm Thái Tuấn mới gật đầu tỏ ra hài lòng.
Chiêu Dương quan sát kĩ tên hắc y, sao nàng lại cảm thấy tên
hắc y này nhìn quen đến như vậy?
Nàng chưa từng nhìn thấy hắn xuất hiện bên cạnh Nhậm Thái Tuấn.
Aaaaa, nàng đã nhớ!
Hắn chính là thuộc hạ thân cận của Thái Vũ Lan, lần trước khi Hoàng thượng bị hành thích trước cổng thành, là do Thái Vũ Lan và hắn bảo vệ Hoàng thượng quay trở về hoàng cung.
Chiêu Dương nhíu mày ánh mắt đề phòng nhìn hắn ta.
Tên hắc y bị Chiêu Dương nhìn đến ngượng người, hắn không dám tự biện bạch, đành nhìn chủ nhân.
Nhậm Thái Tuấn nhìn hắn căn dặn.
- Ngươi cứ trở về trước, nếu Thái Vũ Lan có động tĩnh gì, cứ tiến hành theo kế hoạch, giết gà dọa khỉ.
Bổn Vương không tin với năng lực của bổn Vương, không đối phó được với tên tiểu nhân bỉ ổi như hắn.
Tên hắc y cung kính nhận lệnh.
- Thuộc hạ đã hiểu.
Hắn nói xong liền cùng mấy tên hắc y bên cạnh rời đi.
Nhậm Thái Tuấn nhìn Chiêu Dương lúc này *phong vân biến sắc, hắn trầm mặt hỏi nàng.
* Phong vân biến sắc; thường chỉ tâm tình của con người biến đổi.
- Trong lòng nàng đang nghĩ gì?
Chiêu Dương ngẫm nghĩ một chút, mới thật lòng nói.
- Vương Gia, tên hắc y vừa rồi có phải là thuộc hạ thân cận của Thái Vũ Lan không?
Nhậm Thái Tuấn hơi bất ngờ khi nàng hỏi vậy, theo hắn được biết thì nàng chỉ gặp mặt Thái Vũ Lan một lần.
Thật không ngờ tầm quan sát của nàng lại lợi hại đến như vậy.
Ánh mắt sắc bén của Nhậm Thái Tuấn tỏa sáng, hắn nhìn nàng giải thích.
- Thật ra hắn tên là Trương Vĩnh, hắn cùng với Trương Vệ và Trương Vinh là ba thuộc hạ thân cận của bổn Vương.
Vào bảy năm trước khi bổn Vương nghi ngờ Thái Vũ Lan tâm thuật bất chính, ở bên cạnh Hoàng thượng buông lời dèm pha trung thần.
Trương Vĩnh đã đề nghị tự mình sẽ trà trộn vào Thái gia làm nội gián.
Trương Vĩnh phải mắt thời gian năm năm, mới có thể khiến Thái Vũ Lan tin tưởng hắn, để hắn theo bên cạnh.
Ánh mắt nghiêm túc của Chiêu Dương nhìn chằm chằm vào Nhậm Thái Tuấn.
Trong lúc hắn nói ra những lời này, trên người hắn tỏa ra phong thái uy nghiêm chưa từng có, thần thái này khiến Chiêu Dương không thể dời tầm mắt của mình khỏi gương mặt hắn.
Nghe những gì Nhậm Thái Tuấn nói nàng mới hiểu, thì ra ở thời đại nào cũng có nội gián.
Lúc này Chiêu Dương càng thưởng thức Trương Vĩnh hơn, vì một kẻ nằm vùng không bao giờ có kết cuộc tốt.
Trong lòng Chiêu Dương còn nhiều điều chưa rõ, nàng nghĩ mãi cũng không ra đành hỏi hắn.
- Chàng đã có ý định muốn làm Vua từ bảy năm về trước?
Nhậm Thái Tuấn nhìn nàng lắc đầu, cất giọng trầm trầm.
- Không!
Trong lòng bổn Vương chưa từng nghĩ đến việc mưu triều đoạt vị.
Đặt Trương Vĩnh bên cạnh Thái Vũ Lan, chỉ để theo dõi nhất cử nhất động của Thái Vũ Lan.
Chỉ cần hắn có bất kỳ hành động gì làm hại đến Hoàng thượng hay Tống Quốc, bổn Vương sẽ ra tay trừ khử hắn ngay.