Lúc này Chiêu Dương mới hiểu, cũng may hắn đã có kế họach từ trước, nếu đợi đến khi xảy ra chuyện, rồi mới lên kế hoạch thì đã muộn.
Với Hoàng thượng và Thái Vũ Lan nếu không ra tay cay cú một chút, thì sẽ thẹn với thần dân thiên hạ và cả bản thân của mình.
Nhậm Thái Tuấn nhìn nàng, vẻ mặt thâm trầm khiến lòng nàng không yên.
Đột nhiên giọng nói ấm áp của hắn vang lên.
- Trời cũng đã khuya, nàng đã mệt nên nghỉ ngơi sớm.
Nhậm Thái Tuấn vươn tay nắm lấy tay nàng, mặc dù kế hoạch của hắn rất chu toàn nhưng hắn không nắm trong tay phần thắng.
- Được.
Nàng nhìn hắn gật đầu nói, gương mặt xinh đẹp cố nặn ra một nụ cười để trấn an hắn.
Kỳ thật Nhậm Thái Tuấn đã nói cho nàng biết kế hoạch của hắn, nhưng không biết vì sao trong lòng nàng lại cảm giác bất an, cảm giác này nói cho nàng biết cuộc chiến được đưa vào lịch sử này rất gian truân, nguy hiểm trăm bề.
Nàng nắm chặt tay hắn, gương mặt xinh đẹp khom tới đặt trên má hắn một nụ hôn.
Tuy chỉ đơn thuần là một nụ hôn nhẹ, như chuồng chuồng lướt trên mặt nước.
Nhưng cũng đã đủ khiến trái tim của Nhậm Thái Tuấn thổn thức.
Hắn choàng tay qua eo nàng, kéo thân thể mềm mại của nàng vào lòng.
Chiêu Dương đặt đầu trên vai hắn, hai người cùng nhau nhìn về hướng cửa thành.
Chắc vì đường xa mệt mỏi nên Chiêu Dương thiếp đi từ lúc nào nàng cũng không biết, đến khi Nhậm Thái Tuấn cúi đầu nhìn xuống, nàng đã chìm vào giấc ngủ say.
Hắn cẩn thận bế nàng lên đi vào bên trong miếu hoang, đi ngang qua Trương Vệ, hắn ra hiệu cho Trương Vệ đi ra ngoài canh chừng, tránh có người thừa dịp đêm khuya vắng vẻ đột kích bọn họ.
Trương Vệ cung kính gật đầu, rồi tự giác đi ra ngoài.
Nhậm Thái Tuấn ngồi xuống mặt đất, hắn nhẹ nhàng đặt nàng trên cặp đùi rắn chắc, để nàng thoải mái nằm yên trong lòng hắn.
Trong giấc ngủ say Chiêu Dương vô thức vùi gương mặt xinh đẹp của mình vào lồng ngực ấm áp của hắn, mùi hương quen thuộc tỏa ra từ trên người hắn khiến Chiêu Dương cảm giác an toàn, ỷ lại đến nổi sự đề phòng vống đã in sâu vào tận xương tủy của một đệ nhất sát thủ đã không còn nữa.
Chiêu Dương ngủ một giấc thật ngon đến tận trời sáng, nàng bị ánh nắng mặt trời rọi vào mặt nên tỉnh giấc.
Đến khi nàng mở mắt ra, mới ý thức được mình đã quá xem nặng khả năng của Hạ Tuyết.
Thân thể này của Hạ Tuyết dù đã được nàng quyết tâm rèn luyện, nhưng vẫn không thể bì được với năng lực của Chiêu Dương.
Một nữ nhân sinh ra đã sống trong nhung lụa thì dù có huấn luyện như thế nào, cũng không thể bì được với nàng.
Chiêu Dương nâng tay xoa xoa hai vai của mình, vì dựa lưng vào cây cột nên toàn thân đau nhức.
Nghĩ đến đây Chiêu Dương nhìn khắp nơi, nàng nhớ trước khi thiếp đi nàng đang cùng với Nhậm Thái Tuấn trò chuyện bên ngoài.
Chắc hắn đã bế nàng vào trong, nhìn thấy cái áo khoác được phủ cẩn thận trên người nàng, trái tim nàng cảm giác ấm áp.
Trong lòng vui vẻ Chiêu Dương cầm áo khoác đứng lên từ dưới mặt đất, nàng bước ra ngoài muốn tìm hắn.
Vừa bước ra khỏi cửa đập vào mắt nàng chính là một đám binh sĩ, với vẻ mặt cẩn thận đứng thành hai hàng thẳng, nghiêm túc canh chừng.
Chiêu Dương nhíu mày ánh mắt nghi ngờ nhìn họ.
Họ đến đây từ lúc nào?
Đám binh sĩ nhìn thấy Chiêu Dương liền cúi đầu hành lễ, một tên bước tới thận trọng nói.
- Vương Phi, Tướng Quân căn dặn thuộc hạ phải theo bên cạnh để bảo vệ người.
Chiêu Dương nghe hắn nói vậy trong lòng hiện lên cảm giác bất an, nàng nhìn hắn khẩn trương nói.
- Tướng Quân đang ở đâu?
Tên binh sĩ cúi đầu, vẻ mặt khó xử đáp.
- Bẩm Vương Phi, thuộc hạ không biết hiện giờ Tướng Quân ở đâu.
Thuộc hạ chỉ biết nhiệm vụ của mình là bảo vệ cho sự an nguy của Vương Phi.
Tên binh sĩ thành thật khai báo, nhưng ngay sau đó hắn lấy trong tay áo ra một bức thư cung kính cúi đầu đưa cho Chiêu Dương.
- Vương Phi, Tướng Quân bảo thuộc hạ giao thứ này cho người.
Chiêu Dương lo lắng cầm lấy bức thư, lập tức mở nó ra xem.
- Bổn Vương biết trong lòng nàng, tình yêu của bổn Vương
đối với nàng chưa được sâu đậm, vì thời gian chúng ta ở bên cạnh nhau không được lâu.
Nhưng thời gian đối với bổn Vương không quan trọng, lần đầu tiên bổn Vương nhìn thấy nàng, bổn Vương đã biết nàng chính là nữ nhân quan trọng nhất trong đời của bổn Vương.
Hôm nay không từ mà biệt, không biết chúng ta còn có cơ hội để trùng phùng hay không?
Nếu hành động lần này thất bại, nàng hãy nhanh chóng rời khỏi Tống Quốc, đừng bao giờ quay trở lại nơi này.
Nàng đừng lo cho gia đình của mình, Trương Vinh sẽ hộ tống người của Hạ Gia an toàn rời khỏi Tống Quốc.
Bổn Vương xin hứa, kiếp sau bổn Vương sẽ tìm lại nàng.
Nhậm Thái Tuấn tái bút.
Bàn tay Chiêu Dương đang cầm bức thư bất giác rung lên, toàn thân nàng lạnh buốt.
Vậy có nghĩa là chàng sẽ cùng thuộc hạ xông thẳng vào cung đoạt ngôi.
Nàng nhớ rất kĩ trong sách lịch sử có ghi chép, Nhậm Thái Tuấn âm thầm quay trở lại Tống Quốc chiêu binh mãi mã, chờ đợi thời cơ thích họp mới ra tay.
Chẳng lẽ vì sự xuất hiện của nàng nên đã khiến Nhậm Thái Tuấn thay đổi kế hoạch, lịch sử cũng vì vậy mà thay đổi.
Trong lòng nóng như lửa đốt, Chiêu Dương vò nát tờ giấy trên tay, vội vàng bước ra ngoài.
Nhưng bước chân của Chiêu Dương, đã bị đám binh sĩ ngăn lại.
- Vương Phi, thứ lỗi thuộc hạ thất lễ.
Vương Gia đã căn dặn, Vương Phi không được rời khỏi nơi này.
Chiêu Dương phẫn nộ, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, nàng kiên quyết bước ra khỏi miếu hoang.
Thật không ngờ đám binh sĩ thật sự không nể tình, liền rút kiếm đứng với tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Tướng Quân đã ra mệnh lệnh, Vương Phi không được rời khỏi nơi này.
Quân lệnh như núi, dù họ biết đó là hành vi đắc tội với Vương Phi, họ cũng không dám làm trái.
Chiêu Dương kinh ngạc, từ lúc nàng làm Vương Phi đến bây giờ, chưa một ai dám hỗn láo trước mặt nàng.
Chiêu Dương biết lần này là việc trọng đại, nên Nhậm Thái Tuấn đã ra quân lệnh nghiêm ngặt.
Nàng biết hắn đang lo lắng cho sự an nguy của nàng, nếu lỡ hắn có thất bại cũng không muốn luyên lụy đến nàng và người của Hạ Gia.
Chiêu Dương nghiêm mặt nhìn đám binh sĩ quát lớn.
- Tránh ra!
Đám binh sĩ bị nộ khí trên người Chiêu Dương làm cho kinh hãi, từ lúc nào một Vương Phi dịu dàng hiền thục, lại trở nên mạnh mẽ đến như vậy.
Tên binh sĩ bày ra vẻ mặt hết sức khó xử, nhẹ giọng nói.
- Vương Phi, người đừng khiến thuộc hạ khó xử.
Lỡ Vương Phi xảy ra bất kỳ tổn thương gì, dù thuộc hạ có chết cũng không gánh nổi tội danh thất trách.
Thật ra Chiêu Dương cũng biết câu, quân lệnh như núi, thân bất vô kĩ, nhưng biết phải làm sao đây?
Nàng phải đi giúp Nhậm Thái Tuấn một tay.
Chiêu Dương đột nhiên rút ra Truy Hồn Kiếm nàng luôn mang theo bên cạnh, chỉa thẳng vào đám binh sĩ nói.
- Các người còn không tránh sang một bên, thì đừng trách ta!
Đám binh sĩ không hề có ý định lui sang một bên, họ kiên quyết chặn đường Chiêu Dương lại.