Đông Triều nói ổn nhưng chỉ đủ để Dận Chân nghe thôi. Nếu nàng nói lớn, thế nào kẻ ám tiễn cũng biết tình trạng nàng thế nào mà tính kế hoạch tiếp theo, kéo dài thời gian thế này có thể dụ nàng ta xuất hiện. Đông Triều mấp máy môi, Dận Chân hiểu ý, để tai mình sát với miệng nàng. Đông Triều thì thầm :
-Nàng ta xuất hiện, lập tức bắt lấy.
Quả nhiên không ngoài dự đoán, bóng áo trắng lại thấp thoáng sau ngọn cây. Dận Chân buông Đông Triều, phóng tới bắt lấy vạt áo trắng ấy. Đông Triều được để dưới tuyết, mềm thì mềm nhưng vẫn thấy đau. Đau vì một điều gì đó. Đông Triều lồm cồm đứng dậy, trông Dận Chân đuổi theo cái bóng trắng kia, nàng thở ra một hơi. Cái lạnh đông cứng hơi thở của nàng thành một khối nặng nề.
-Hy vọng châu về hợp phố. – Đông Triều quay trở về phòng.
Dận Chân mải miết đuổi theo bóng áo màu trắng lẫn trong tuyết. Thân thủ người ấy lanh lẹ nhưng sức bền không bằng Dận Chân. Cuối cùng người ấy phải để Dận Chân đỡ lấy khi đôi chân đã mệt mỏi. Dận Chân xoay người ấy lại.
-Mười hai năm qua muội đã đi đâu ?
Người mặc áo trắng lạnh lùng nói :
-Ta đi đâu, ở đâu, có liên quan gì đến ngươi ?
Dận Chân mặc kệ những lời hờn dỗi.
-Suốt mười hai năm qua, ta cứ đi tìm muội và chờ muội ở nơi đó.
-Để làm gì ? Để làm gì ?
-Ta muốn…
Một nhịp tim vang lên. Của người mặc áo trắng, cũng có của Đông Triều. Đông Triều vẽ hoa mẫu đơn mãi mà chẳng xong, trong lòng cứ thấp tha thấp thỏm về việc gì đó. Và cả Dận Chân nữa.
-Ta muốn…
Người mặc áo trắng đưa hai tay lên ngực, thở từng hơi. Nàng đang chờ đợi.
-Ta muốn xin lỗi muội về chuyện mười hai năm về trước. Và hy vọng mình sẽ bù đắp được mất mát ấy cho muội trong nửa quãng đời còn lại.
Người mặc áo trắng buông thõng hai tay :
-Câu trả lời ấy vẫn là “họ tên” ư ? Mười hai năm trước thiếp đã hỏi giữa thiếp và họ “Ái Tân Giác La” chàng chọn điều gì, chàng đã chọn “họ tên”.
Dận Chân cố giữ vững nàng bằng đôi tay cũng đã quá mệt mỏi của mình.
-Lộc Nhi, chuyện này không liên quan đến « họ tên ». – Dận Chân hít một hơi thật sâu để nói ra được rằng. - Mười hai năm trước, với muội, ta thật sự không có tình cảm gì quá đặc biệt.
Đông Triều pha nước vào màu vẽ hơi nhiều nên màu nào cũng nhạt, cứ như đã bị hòa vào tuyết. Đông Triều lẩm bẩm :
-Vậy thì sao không vẽ tuyết ?
Đông Triều mang giấy vẽ ra ngoài. Nàng biết, đấy chỉ là cái cớ vì chẳng ai vẽ tuyết lại mang ra đến tận cổng. Liên Nhi đến bên cạnh nàng, khẽ khàng hỏi :
-Ngươi đang làm gì đấy ?
-Vẽ tuyết.
-Cớ sao vẽ tuyết lại nhìn ra xa ?
-Không nhìn ra xa làm sao vẽ ?
-Ngươi có muốn vẽ một cái gì đó trong tuyết không ?
-Muốn.
-Ngươi muốn vẽ gì ?
-Một viên đá sưởi toàn mỹ nhất, ấm áp nhất.
Liên Nhi đưa mắt ra xa. Đông Triều lắng tai nghe tiếng chân ai giẫm trên tuyết. Nàng nhìn ra ngoài cổng. Dận Chân đã trở về, còn nắm tay thiếu nữ áo trắng kia, nói chuyện rất thân mật.
-Vậy là tình hình tốt đẹp.
Dận Chân nói lời chia tay với Lộc Nhi rồi đưa mắt nhìn Đông Triều, ngụ ý thành công và chàng sẽ kể cho nàng sau. Đông Triều gật đầu. Nhưng đột nhiên Lộc Nhi lại giật tay mình ra, lùi lại đằng sau ba bước.
-Ta hiểu rồi ! Chàng vẫn chọn “họ tên” mà thôi. Vì “họ tên” mang cho chàng cơ ngơi lớn, tước vị cao – Nàng ta trỏ Đông Triều. – cả những phúc tấn xinh đẹp nữa.
-Lộc Nhi ! – Dận Chân hơi ngạc nhiên. – Chẳng phải ta đã nói…
Lộc Nhi gạt tay phủ nhận :
-Chàng vẫn chọn “họ tên”, ruồng bỏ ta, ruồng bỏ cả hài tử của chúng ta. – Lộc Nhi cố ý nói to. – Được, ta chẳng cần dẫn cha về cho nó nữa, ta vẫn sẽ nuôi nó tốt !
Nói rồi Lộc Nhi rời khỏi. Để Đông Triều với Dận Chân đứng lặng thinh dưới trời tuyết.
Đông Triều cứ đứng lặng thinh nhìn Dận Chân. Ngăn cách đôi bên là tuyết rơi. Dận Chân chẳng nhúc nhích gì mà sao bây giờ còn khó thấy hơn lúc nãy. Nàng nghĩ tuyết đã lớn hơn rồi.
-Bên ngoài lạnh lắm, huynh vào trong đi. Vào phòng muội mà sưởi ấm.
Dận Chân gật đầu. Đông Triều xếp giấy bút lại. Nàng dẫn Dận Chân về phòng mình. Gia nhân đặt trong phòng nàng một chậu lửa. Đông Triều lệnh cho gia nhân ra ngoài, tự mình đóng cửa. Nàng đỡ Dận Chân ngồi xuống giường rồi cởi áo choàng của chàng. Tất cả, nàng đều làm trong im lặng. Phải một lúc sau, nàng mới khẽ khàng :
-Muội ra ngoài nhé !
Dận Chân chẳng trả lời. Đông Triều cũng ngồi xuống giường.
-Muội ủng hộ huynh.
-Cảm ơn. – Dận Chân cuối cùng cũng lên tiếng. – Chắc muội bất ngờ lắm.
Đông Triều gật đầu :
-Muội không nghĩ huynh chờ nàng ta suốt mười hai năm chỉ để nói lời chia ly.
-Muội biết ?
Đông Triều mỉm cười :
-Nếu thật sự đã về với nhau, không lí nào huynh dẫn nàng ta về đây.
-Còn…
Đông Triều nhún vai :
-Chuyện bình thường mà. Có hài tử thì tốt chứ sao.
-Ta không có. Ta và nàng chưa từng làm chuyện gì vượt qua lễ giáo cả.
-Huynh nói chuyện này với muội làm gì ? Thanh minh với Phúc tấn đấy. – Đông Triều nói như dỗi.
-Thật sự là không có.
Đông Triều trông bộ dạng gấp rút quá thể của Dận Chân, nàng thấy trong lòng có một chút tự mãn của kẻ chiến thắng. Nàng nở nụ cười :
-Thì cứ nghe theo huynh vậy.
-Muội tin ta không ?
-Tin. – Đông Triều đáp chắc chắn.
Dận Chân nhíu mày nhìn Đông Triều, nói thầm :
-Bỏ cái tính cả tin đi.
Đông Triều mỉm cười. Nàng đứng bật dậy :
-Muội đi lấy chút đồ ăn khuya.
Lúc Dận Chân đi, Đông Triều đã chuẩn bị sẵn dưới bếp bánh và nước uống. Nàng xuống bếp lấy, vừa hay, bánh đã chín. Đôi tay Đông Triều đang lạnh nên không sợ gì cái nóng của bánh mới chín, nàng cứ dùng tay trần mà lấy bánh cho lên đĩa. Bình nước nho vẫn chưa cạn, Đông Triều rót nước vào đầy bình trà. Nàng để tất cả lên khay, mang về phòng mình. Trên đường, nàng gặp Tiểu Uyển. Tiểu Uyển đang thấm lệ bằng chiếc khăn tay.
-Uyển tỷ, tỷ đã thấy ?
Tiểu Uyển gật đầu :
-Thật không thể ngờ nổi… Ta nghĩ ta phải tìm cách thuyết phục gia đưa hài tử ấy về thôi.
Đông Triều nói :
-Không có chuyện đó đâu.
-Sao kia ?
-Gia đã nói là không có chuyện đó. – Đông Triều nói chắc như đinh đóng cột. – Nên chắc